"Không có gì ạ, con biết đó là thím con nên tất nhiên con phải giúp cô ấy rồi, nghĩ đến chú con nên con phải giúp cô ấy chứ mẹ!"
"Cũng đúng, nhưng lần này hỏng bét rồi!"
Diệu Hướng Vân đặt mông ngồi xuống ghế. "Sao thế ạ?"
"Ban nãy mẹ... Ai da."
Diệu Hướng Vân ảo não thở dài.
"Mẹ tưởng Tô Lạc Ly là người thứ ba, ban nãy gặp Tiêu Mạch Nhiên còn muốn mời cô ấy về nhà ăn Tết cùng chú con, ai ngờ nghe thấy cô ấy ám chỉ đã chia tay với chú con, mẹ còn mắng mỏ Tô Lạc Ly một trận, ôi trời, mẹ phải làm sao đây!"
"Mẹ dám nói Lạc Ly là người thứ ba ngay trước mặt cô ấy sao, mẹ ơi là mẹ! Mẹ đúng là không sợ đắc tội với chú con!" !Con phục mẹ rồi đấy!
"Ai bảo con không nói sớm cho mẹ biết? Sao mà mẹ biết được, cả nhà ta đều tưởng chú con và Tiêu Mạch Nhiên yêu nhau, dạo trước ông nội con còn lải nhải bao giờ chú con và Tiêu Mạch Nhiên kết hôn nữa!"
"Mẹ đừng trách con, là chú con không cho con nói đấy chứ!"
Lần này Diệu Hướng Vận hối hận vô cùng.
Khu Rainbow.
Đêm khuya mùa đông luôn lộ vẻ tịch mịch vô tận, yên tĩnh và an ổn.
Tô Lạc Ly đang ngồi trên giường chơi game bỗng nhiên khựng lại, lời nói của Diêu Hướng Vân hôm nay cứ quanh quẩn bên tai CÔ.
"Cánh cửa nhà họ Ôn không dễ bước vào như vậy đâu!"
Đúng vậy, với thân phận của Ôn Khanh Mộ, cánh cửa nhà họ Ôn làm sao có thể dễ bước vào như vậy?
Tuy cô và ôn Khanh Mộ đã đăng ký kết hôn, nhưng chính vì như vậy, cô càng khó làm chức con dâu này.
Người ta nói làm dâu nhà giàu không dễ.
Ôn Khanh Mộ bước ra từ phòng tắm, chui thẳng vào trong chăn, mang theo một luồng hơi lạnh.
"Trời ơi, người anh lạnh quá!" Tô Lạc Ly vội vàng né tránh.
"Em đang nghĩ gì thế? Lúc nãy anh thấy em ngẩn người ra!"
Ôn Khanh Mộ lập tức quấn chăn lên người, chờ áo ngủ trên người ấm áp là có thể ôm Tô Lạc Ly.
"Sao em chưa từng nghe thấy anh nhắc đến bố mẹ anh bao giờ?"
"Sao thế? Cục cưng nhà anh muốn gặp bố mẹ chồng à?"
Đây là chuyện Tô Lạc Ly vẫn luôn hết sức tò mò.
Khi nghe thấy câu hỏi này, Ôn Khanh Mộ liền ngây người.
Cưới Tô Lạc Ly là ý của Mục Chỉ Huyên.