Cô lập tức bật đèn ngủ lên.
Gương mặt cô ngày đêm thương nhớ cuối cùng cũng hiện ra trước mắt!
"Sao anh về đột ngột thế?"
"Sao lại nói là về đột ngột được? Mau để anh ôm nào, nhớ chết đi được."
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
Những ngày bị giày vò này cuối cùng cũng qua đi rồi.
Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên, nhìn
hai má gầy gò của anh, không khỏi cảm. thấy có chút đau lòng.
"Hình như gầy đi rất nhiều, anh ở bên đó không ăn uống đầy đủ sao? Hay là một
quá?"
Ôn Khanh Mộ cười nhạt, mấy ngày trước anh đều không ăn cơm được không? Thậm chí còn không uống ngụm nước nào, sao có thể không gây được chứ.
"Vì nhớ em đó."
"Chỉ biết nói lời ngon ngọt lừa em, nhiều ngày như vậy rồi mà anh còn chẳng có một tin nhắn nào, thật sự bận như vậy sao, còn không có thời gian để gửi tin nhắn? Chẳng lẽ anh có ai đó bên ngoài rồi?"
Tô Lạc Ly bĩu môi, có chút phẫn nộ.
Mặc dù có rất nhớ Ôn Khanh Mộ, nhưng cô không thể hiểu được Ôn Khanh Mộ đã nhiều ngày như vậy mà không gửi một cho cô một tin nhắn nào!
"Điện thoại di động của anh hỏng rồi."
Ôn Khanh Mộ cũng không biết giải thích như thế nào, dù sao thì điện thoại di động của anh cũng không bên người, nên chỉ có thể nói dối thôi.
"Anh thôi đi, sao có thể trùng hợp như vậy được?" Tô Lạc Ly cũng không tin.
"Không tin thì em cứ lục soát người anh đi! Anh ném điện thoại đi rồi, liên lạc với em kiểu gì được?"
Ôn Khanh Mộ vươn tay bóp má Tô Lạc Ly.
"Vậy sao lâu như vậy anh mới về? Anh nói là nhanh thì một tuần sẽ về, còn chậm thì nhiều nhất là nửa tháng, anh xem anh đã đi bao nhiêu ngày rồi!"
"Anh... sau khi làm xong việc, tiện thể về nhà bố mẹ. Mẹ anh già rồi nên hay cằn nhằn, không nỡ để anh đi cho nên mới chậm mất mấy ngày"
Ôn Khanh Mộ hôn lên má Tô Lạc Ly.
"Cục cưng nhỏ đừng tức giận nữa!"
Tô Lạc Ly nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ.
"Anh có biết là em rất nhớ anh không?"
“Anh biết, anh biết! Anh cũng rất nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ em” Những gì Ôn Khanh Mộ nói đều là thật, anh sắp phát điên vì nhớ cô rồi!
Nửa đêm, họ nhìn nhau.
Cuối cùng cũng gặp lại rồi.
Có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Lạc Ly không biết phải nói gì, Ôn Khanh Mộ càng không biết nói gì.
Nhìn như vậy, Tô Lạc Ly không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.