Tô Lạc Ly suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.
Chết một lần đi, không chết một lần thì làm sao biết còn sống là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng.
"Đã chuẩn bị xong chưa?"
Tô Lạc Ly hít một hơi thật sâu và gật đầu.
"Khi anh nói nhảy, chúng ta sẽ cùng nhau nhảy về phía trước."
Tô Lạc Ly trực tiếp nhắm mắt lại, nếu là lúc bình thường, sợ rằng cô sẽ không có dũng khí nhảy xuống nhỉ?
Ôn Khanh Mộ quay đầu cưng chiều nhìn Tô Lạc Ly, đồ ngốc này, sao anh có thể để em chết được?
"Ba, hai, một, nhảy!"
Hai người cùng nhau nhảy về phía trước, ngay lúc nhảy xuống, Ôn Khanh Mộ vội vàng ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng.
Khi mất trọng tâm thì trong lòng con người sẽ tràn đầy sợ hãi.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ giống như nhấn nút tua trong một bộ phim, vù vù vụt qua.
Có lẽ khi rời khỏi thế giới này, mỗi người đều sẽ có những phiến đoạn như vậy nhỉ, mọi ký ức tốt đẹp và đau khổ sẽ đều dâng trào trong khoảnh khắc này.
Nhưng Tô Lạc Ly rõ ràng nhớ rằng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, người đàn ông cô yêu, sự nghiệp diễn xuất cô yêu...
Không, cô không thể cứ chết đi như thế này.
"Bum-_"
Hai người cùng nhau rơi xuống suối khiến nước bắn tung tóe, Ôn Khanh Mộ vẫn ôm chặt lấy Tô Lạc Ly.
Vì lúc xuống nước không chuẩn bị nên khi
Tô Lạc Ly ngoi lên khỏi mặt nước liền ho dữ dội.
"Ly Ly, em sống lại rồi"