Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng trân trối.
Chẳng biết từ bao giờ Tô Lạc Ly đã vô cùng trân trọng tình cảm giữa cô và Ôn Khanh Mộ, cô cũng không muốn bất kỳ ai quấy nhiều.
Từ đây, cô lại có thêm một nhược điểm nữa.
Tô Lạc Ly day thái dương.
“Đám cưới của cô ta xem như bị phá hỏng rồi, có lẽ cô ta lại phải vội vàng tẩy trắng, dù sao cũng sẽ bị giày vò một thời gian”
“Tôi nghĩ cô ta không tẩy trắng nổi đâu, đen thui độc địa thế mà?”
“Đúng rồi, chú của anh nói làm xong thì bảo anh về với tôi”
Tức khắc Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lạc Ly đầy hoảng sợ.
“Chú ấy muốn làm gì? Sẽ không đánh tôi đấy chứ?”
“Tôi đâu biết anh ấy muốn làm gì.”
Mắt Mục Nhiễm Tranh trợn to!
“Cô không biết hỏi chú ấy à?”
“Hỏi anh ấy làm gì, anh đi là biết mà”
“Giời ạ! Tô Lạc Ly, cô không có tí nghĩa khí gì cả. Người anh em này vì cô mà lao vào nước sôi lửa bỏng, không ngại nguy nan, cô không thể đẩy tôi vào hố lửa được! Nhất định là chú ấy muốn đánh tối. Không được, tôi muốn xuống xe!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức bảo tài xế dừng xe.
Nhưng tài xế nào nghe lời anh, Tô Lạc Ly chưa lên tiếng thì làm sao có thể dừng xe được?
“Dù hôm nay anh chạy thoát được thì ngày
mai anh thoát được chắc? Hơn nữa chưa chắc anh ấy đã muốn đánh anh, tại sao anh ấy lại phải đánh anh?”
Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.
Trước mặt đám em, anh là ông tướng, nhưng trước mặt Ôn Khanh Mộ lại thành thỏ để:
“Tôi giấu chuyện clip. Đã lâu tôi không lộ diện chú ấy sẽ không trách tôi, nhưng giờ cô lại bị tát một cái, liệu chú ấy có trách tôi không?”
Mục Nhiễm Tranh càng nghĩ càng sợ.
Ban đầu khi tin tức bị tung ra, Mục Nhiễm Tranh muốn công khai clip.
Đoạn clip ấy là do ngày hôm đó anh quay cho vui thôi, không ngờ lại có tác dụng quan trọng.
Nhưng rồi anh nghĩ, chi bằng cứ để chuyện này phát triển, đến khi Tô Nhược Vân đang đắc ý thì cho cô ta một vố đau điếng!