Đúng là Tô Lạc Ly rất mệt, tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong cô lên phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ tung tăng theo sau.
Mới vừa vào phòng ngủ, anh ôm Tô Lạc Ly vào lòng ngay.
“Em nghe anh giải thích!”
“Giải thích gì?” Mặt Tô Lạc Ly ủ rũ.
“Anh... Cô ấy.”
Lúc muốn giải thích thì Ôn Khanh Mộ lại không biết phải giải thích thế nào.
Tô Lạc Ly gỡ tay Ôn Khanh Mộ ra, đi thẳng đến giường.
Ôn Khanh Mộ vội vàng đi theo.
“Giận à?”
“Buồn ngủ rồi, muốn ngủ” Nói rồi Tô Lạc Ly
ngáp một cái.
“Em đừng giận! Em đừng giận! Cô ấy tự đến đây, không phải anh gọi cô ấy đến, mấy ngày nay cô ấy ở đây nhưng anh đã quên mất rồi!”
Ôn Khanh Mộ vội vàng nói.
“Nói vậy thì trong những ngày em bị bắt cóc, cô ta ở nhà chúng ta à?”
Tô Lạc Ly nhìn phòng ngủ của mình.
“Cô ấy không ở phòng của chúng ta, ở phòng khách! Hơn nữa, mấy ngày nay anh không ngủ ở nhà, em đừng hiểu lầm anh!”
Ôn Khanh Mộ thầm nghĩ thảm rồi, càng giải thích càng rối.
Tô Lạc Ly che miệng ngáp một cái.
“Em buồn ngủ thật mà, muốn ngủ một lúc.”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly nghiêm túc.
“Đừng ngủ, chưa nói xong mà! Anh và cô ấy không có gì thật mà!”
“Em biết rồi!”
“Em biết?”
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, lại bỗng dưng lắc đầu.
“Em không biết! Em đừng giận được không? Sau này anh nhất định sẽ để ý, giữ khoảng cách với cô ấy, được không?”
Giong Ôn Khanh Mộ muốn dịu dàng bao nhiêu là dịu dàng bấy nhiêu.
“Em không giận thật mà”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly nghiêm túc.
“Anh không tin! Phụ nữ các em ai cũng nói một đằng nghĩ một nẻo, nói ngược lại thôi! Lúc nói không sao nghĩa là có sao, nói không giận có nghĩa là giận!”
Dạo này anh xem một vài chương trình tình yêu nên cũng có kinh nghiệm.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ như thể không tin nổi.
“Nhưng bây giờ em chỉ muốn ngủ thật mà, em không giận thật đấy!”
“Không được!”
“A... Em sắp điên rồi!”
“Em đừng nổi điên, nghe anh giải thích đi!”
Ôn Khanh Mộ vô cùng sốt ruột.
“Chẳng có gì hay để giải thích cả, em không
muốn nghe lời giải thích của anh, cũng không cần anh giải thích!”