"Hỏi như vậy hình như cũng không ổn lắm! Vậy cậu coi như chưa từng xảy ra đi! Nhưng cậu bị tai nạn xe cộ, Lạc Ly không tới thăm cậu khiến tôi kinh ngạc lắm đấy."
"Cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng vô cùng để ý, nhưng ai bảo anh yêu Tô Lạc Ly như vậy!
"Tôi đoán cô ấy trông thấy Tiêu Mạch Nhiên
đó nên trong lòng khó chịu! Đều tại cậu, nếu không phải cậu bảo tôi lo chuyện này thì bây giờ tôi và Ly Ly đã không cãi nhau như vậy!"
Ôn Khanh Mộ trừng mắt dữ tợn nhìn kẻ đầu
só!
Dạ Bận ra vẻ vô tội.
"Sao cậu lại trách tôi? Dù sao tôi cũng không phải người nợ ơn Mạch Nhiên, mà là cậu nợ ơn người ta!"
"Cậu."
Ôn Khanh Mộ không phản bác được.
Dạ Bùn khoác tay lên vai Ôn Khanh Mộ. "Nếu cậu cảm thấy Lạc Ly vẫn ghen thì cậu trở về dỗ dành cô ấy chẳng phải là xong sao?"
"Dỗ dành kiểu gì? Nếu như cô ấy hỏi tôi tại sao lại đối tốt với Tiêu Mạch Nhiên như vậy thì tôi trả lời thế nào, chẳng lẽ tôi nói với cô
ấy bởi vì tôi là ma cà rồng, tôi đã từng hút máu Tiêu Mạch Nhiên, nợ Tiêu Mạch Nhiên một cái mạng sao!"
Bởi Vì vì tức giận nên lồng ngực Ôn Khanh Mộ nâng lên hạ xuống.
Anh thực sự không tìm được lý do phù hợp để giải thích.
Dạ Bân chép miệng hai cái, gãi đầu.
"Tôi đã nói rồi, trên đời này tình cảm là thứ không thể dính vào nhất, bởi vì tình cảm. thật sự rất phiền phức!"
Ôn Khanh Mộ uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây trong tay mình.
"Cậu uống nước trái cây mà cứ như đang uống rượu ấy nhỉ".
Dạ Bạn thấy Ôn Khanh Mộ thực sự bực bội thì bỗng nảy ra một ý, búng tay một cái.
"Tôi nói cho cậu một bí quyết giữa nam và
nữ, không có chuyện gì mà ân ái không giải quyết được, nếu như một lần không đủ thì hai lần!"
Dạ Bân quay sang sờ sờ cằm.
"Nhưng một tay cậu bị gãy, có vẻ hơi tốn sức đấy!"
Ôn Khanh Mộ đặt ly nước hoa quả lên bàn rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu thế?" Dạ Bân hỏi.
"Ân ái!"
"Đệch! Cậu đi thật hả? Tay cậu đang bị gãy đấy, cậu cẩn thận một chút nhé!"
Ôn Khanh Mộ đi thẳng ra cửa, không để ý Dạ Bân nữa.
Lúc anh về đến nhà, Tô Lạc Ly đang nằm trên giường xem kịch bản.
Trông thấy anh trở về, Tô Lạc Ly nhìn về
phía anh.
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Đây là cuộc đối thoại duy nhất giữa họ, cuối cùng hai người thu dọn rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ôn Khanh Mộ nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ.
Giữa nam nữ không có chuyện gì mà ân ái không giải quyết được.
Câu nói này của Dạ Bân cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Anh và Tô Lạc Ly quả thực lâu lắm rồi chưa thân mật.
Ôn Khanh Mộ dịch người lại gần Tô Lạc Ly.
Một tay anh bị thương nên không thể cử động.
Đành phải dùng tay còn lại.
Thậm chí Ôn Khanh Mộ nằm luôn lên gối Tô Lạc Ly, cơ thể áp sát.
Trước kia anh chưa bao giờ tiết chế như the.
Là một người vợ, thỏa mãn dục vọng sinh lý của chồng là điều đương nhiên.
Nhưng có thực sự không vượt qua được chướng ngại trong lòng.
"Ly Ly... Anh muốn..."
Giọng nói Ôn Khanh Mộ quanh quẩn bên tai Tô Lạc Ly.
Giọng nói đó vừa trầm thấp vừa khàn khàn.