Ôn Khanh Mộ không thể phản bác nổi câu nói này, bởi thực tế đúng là như vậy.
Anh đúng là hung thủ đã giết chết con mình.
Nếu như lúc trước anh không bắt Tô Lạc Ly uống nhiều thuốc tránh thai như vậy thì có lẽ đứa nhỏ kia đã không ra đi.
Tô Lạc Ly quay đầu đi, không muốn nhìn mặt Ôn Khanh Mộ nữa.
Đồng thời, nước mắt của cô cũng bắt đầu lăn dài trên má.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, tôi biết thời gian của anh rất quý nên là anh hãy ký tên vào đây đi.”
Tô Lạc Ly cầm đơn ly hôn, đến trước mặt Ôn Khanh Mộ rồi đưa cho anh.
Ôn Khanh Mộ nhìn lá đơn ly hôn, sau đó giằng lấy, nhanh chóng xé nát rồi tung lên. “Anh sẽ không ly hôn”
Tô Lạc Ly không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
“Không sao, tôi sẽ lên tòa vậy?
Giọng điệu của cô lộ rõ vẻ tỉnh táo, đó là kiểu tỉnh táo sau khi cảm giác bị thương mãnh liệt đã qua.
“Em phải ly hôn cho bằng được à? Không
muốn nghe anh giải thích dù chỉ một câu thôi sao?”
Ôn Khanh Mộ nổi giận, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Ly, dù anh có sai bao nhiêu đi chăng nữa, có sai tất cả mọi chuyện thì cô cũng không thể lạnh lùng vô tình đến thế chứ?
“Giải thích? Giải thích gì cơ? Chuyện này còn có gì mà phải giải thích nữa chứ? Mọi chuyện đã rõ rành rành ra đấy rồi, tôi không muốn nghe anh nói dối nữa”
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ túm lấy tay của Tô Lạc Ly, nhưng cô lại hất tay anh ra.
“Anh đừng có gọi tôi như vậy nữa, tôi không chịu nổi đâu!”
“Chuyện sảy thai anh không hề biết gì cả, sau khi em bị đưa vào phòng phẫu thuật anh mới được biết! Anh không nói cho em biết là vì lo rằng em sẽ cảm thấy đau lòng”
Tô Lạc Ly quay phắt lại nhìn Ôn Khanh Mộ. !Mắt của cô đỏ ngầu lên như máu.
Ánh mắt lạnh lùng của cô như một con dao sắc lẹm đâm thẳng về phía Ôn Khanh Mộ.
“Thế thì cứ cho tôi uống thuốc tránh thai suốt mãi cho đến khi tôi không thể có con được nữa thì anh không sợ tôi thấy đau lòng à?”
“Anh..."
Ôn Khanh Mộ cũng không biết phải giải
thích thế nào, trước kia anh cũng chẳng thể làm gì được.
“Không cần nói nữa, tôi không muốn nghe thêm gì cả.”
Nói xong, Tô Lạc Ly cầm vali dưới đất lên, cô vừa định rời đi thì Ôn Khanh Mộ lại bất ngờ túm lấy tay cô.
“Anh không cố ý làm vậy, anh cũng có nỗi khổ riêng của mình”
Giọng Ôn Khanh Mộ hơi nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép như vậy.
“Thả ra.”
Rõ ràng là Tô Lạc Ly không nói gì quá nặng nề, nhưng hai chữ đó lại cực kỳ mạnh mẽ.
Ôn Khanh Mộ từ từ thả tay ra.
Tô Lạc Ly kéo vali hành lý rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Vào lúc này, Ôn Khanh Mộ biết rõ, nếu hôm nay Tô Lạc Ly đi ra khỏi cửa nhà anh thì có lẽ cả đời này cô sẽ không quay lại đây nữa.
Không, anh tuyệt đối không thể để cho cô rời đi!
Anh không thể để mất cô!
Tuyệt đối không thể!
Ôn Khanh Mộ đuổi theo cô.
Tô Lạc Ly kéo vali chạy thẳng ra ngoài phòng khách, Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo sau.
“Em không định để ý đến cảm nhận của Kiêm Mặc à? Em có nghĩ đến hậu quả sau khi Kiêm Mặc biết rằng chúng ta đã ly hôn rồi không?”
Nghe anh nói thế thì Tô Lạc Ly lại dừng bước
Ôn Khanh Mộ cũng dừng lại, anh nhìn chằm
chằm vào bóng lưng của Tô Lạc Ly, thầm cảm thấy rất khó chịu.
Anh chưa bao giờ muốn lợi dụng Tô Kiêm Mặc nhưng lần nào cũng phải làm thế.
Tô Lạc Ly từ từ quay người lại, ánh mắt của cô lạnh thấu xương, giống như một thanh kiếm đâm xuyên qua người Ôn Khanh Mộ vậy.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, anh chưa từng thấy ánh mắt của cô độc ác đến nhường này bao giờ.
“Anh đừng có mà lợi dụng của em trai tôi nữa! Ôn Khanh Mộ, anh không thấy anh hèn hạ lắm à? Anh tự cho rằng anh đã nắm được điểm yếu của tôi nên hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng công kích vào chỗ đó, anh làm vậy mà gọi là yêu tôi à?”.
Mới đầu Tô Lạc Ly cũng chỉ hành động theo cảm tính, nên cũng không nghĩ xem Tô Kiêm Mặc sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng lúc Ôn Khanh Mộ đi ra nói vậy thì cô mới nhớ ra còn có Tô Kiềm Mặc nữa.
Thế nhưng, chỉ trong một giây thôi, cô cảm thấy dường như tất cả mọi thứ đều bình thường trở lại rồi vậy.
“Tôi sẽ tự nói cho nó biết, tôi sẽ nói hết tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta cho nó, tôi tin rằng em trai của tôi đã trưởng thành rồi. Anh sẽ không bao giờ có thể lợi dụng được điểm yếu của tôi nữa đâu”
Tô Lạc Ly nói xong thì quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc quay người đi, thì cô lại thấy người đứng ở cửa ra vào, cô ngẩn ra.
Tô Kiềm Mặc.
Cậu đang đứng ở cửa ra vào, nhìn hai người trong phòng khách.
Mà Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ rằng Tô Kiêm Mặc sẽ trở về.
“Kiêm Mặc..”
Thật ra, hôm nay, sau khi Tô Lạc Ly đến tìm cậu thì cậu vẫn luôn băn khoăn suy nghĩ, không biết giữa hai người có xảy ra chuyện gì không.
Vậy nên cậu đã dành thời gian để quay về.
“Hai người lại cãi nhau à?”
Tô Kiềm Mặc nhìn Ôn Khanh Mộ, sau đó lại nhìn sang Tô Lạc Ly đang khóc đến mức đỏ bừng cả mắt lên, sau đó lại thấy chiếc vali mà Tô Lạc Ly đang kéo.
Dì Phương và Lê Hoa không biết giữa hai người có chuyện gì, nên chỉ có thể đứng yên một bên, không nói gì cả.
Hình như Cát Tường và Như Ý cũng cảm nhận được cảm xúc bị thương của chủ nhân nên đều trốn sang một bên, yên lặng nằm sấp ở đó.
“Kiếm Mặc, chị..”
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị lại định bỏ nhà đi bụi đấy à? Đừng có mà tùy hứng như vậy chứ? Có gì thì chị cứ từ từ mà nói xem nào.”
Tô Lạc Ly há hốc miệng, không thể nói ra được câu nào.
“Ờ, Kiêm Mặc, cậu nghĩ đi đâu vậy? Anh chị đầu có cãi nhau gì đâu, chị gái cậu đang định đi công tác một khoảng thời gian ngắn, đang cảm thấy không nỡ rời xa anh nên mới khóc thôi.”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Lạc Ly cũng nghe ra là Ôn Khanh Mộ đang cố gắng giải vây cho cô, đồng thời anh cũng đang muốn dùng cách này để giữ cô lại.
“Anh nghĩ anh nói vậy thì tôi sẽ thấy cảm động à?”
Vào những ngày bình thường thì chắc chắn
là Tô Lạc Ly sẽ làm theo những gì Ôn Khanh Mộ vừa nói, nhưng bây giờ đã khác trước rồi.
Cô cắn chặt môi mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Kiềm Mặc.
“Kiêm Mặc, bọn chị sắp ly hôn rồi.”
Nhưng đây lại chính là điều mà Tô Lạc Ly cảm thấy bị ai nhất.
Mãi đến tận bây giờ rồi mà em trai cô vẫn cho rằng Ôn Khanh Mộ đối xử tốt với cô.
“Kiêm Mặc, những gì em thấy, chưa chắc đã là sự thật đâu.”