Trong phòng vẽ tranh ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp.
Tô Kiêm Mặc kinh ngạc khi thấy người hiểu rõ Mục Nhất Hân nhất vẫn là Hoắc Tư Kiệt. Ngay cả chị em tốt cùng phòng ký túc với Mục Nhất Hân còn không biết cô ấy đi đâu nhưng cậu ấy lại có thể biết rõ như lòng bàn tay.
Tô Kiềm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng vẽ tranh, thật sự nhìn thấy Mục Nhất Hân.
Bởi vì là cuối tuần, trên thực tế phòng vẽ tranh không mở cửa nhưng Mục Nhất Hân là tổ trưởng tổ vẽ tranh, cô ấy có chìa khóa của phòng vẽ tranh nên có thể ra vào bình thường.
Mục Nhất Hân ngồi trên ban công phòng vẽ tranh, trên đầu gối đặt bảng kẹp vẽ, bút chì rơi bên cạnh cô ấy, có mấy tờ giấy đã vẽ rơi xuống đất.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, điềm tĩnh của cô ấy làm gương mặt
không đánh phấn càng thêm trắng trẻo, sáng bóng hơn.
Cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Tô Kiêm Mặc rón rén đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, đi tới bên cạnh Mục Nhất Hân. Cậu ngồi xổm xuống nhặt một tờ giấy vẽ trên mặt đất lên.
Không ngờ trên tờ giấy vẽ cậu!
Không sai, đúng là cậu.
Tô Kiềm Mặc nhìn hình của mình trên tờ giấy vẽ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Cậu lập tức cuộn tờ giấy vẽ và nhét vào trong tay áo của mình.
Tô Kiêm Mặc ngước mắt nhìn Mục Nhất Hân. Cô ấy đang ngủ rất say giống như trên đời này không ai có thể làm phiền cô ấy vậy.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, Tô Kiếm Mặc nhìn lướt qua Mục Nhất Hân thấy cô ấy luôn cười to như chẳng có ai bên cạnh, nụ cười kia giống như nụ cười của thiên sứ vậy.
Cậu đột nhiên kích động muốn hôn cô ấy.
Tô Kiêm Mặc sống mười chín năm, còn chưa biết cảm giác hôn là thế nào.
Cậu đột nhiên cảm giác tim mình đập rộn lên, vội che ngực nhưng vẫn lặng lẽ xích lại gần Mục Nhất Hân.
Cô ấy vẫn nhắm mắt, lông mi thỉnh thoảng động nhẹ.
Tô Kiềm Mặc ghé sát môi Mục Nhất Hân và nhắm mắt lại, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.
Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác trời đất quay cuồng.
Mỗi cô ấy ngọt ngào, mềm mại như kẹo vậy, làm Tô Kiêm Mặc lưu luyến trong mùi vị
ngọt mềm này mà không muốn rời đi.
Nhưng cậu còn chưa hoàn toàn mất lý trí, vội vàng rời khỏi môi Mục Nhất Hân.
Oa.. Mục Nhất Hân mở miệng ngáp một cái. Chắc cô ấy quên mất mình đang ở trên ban công, vừa động đã suýt nữa ngã xuống.
Cẩn thận! Tô Kiêm Mặc lập tức giữ cô ấy lai. . đam mỹ hài
Mục Nhất Hân cũng giật mình khi nhìn thấy cậu.
Tô Kiềm Mặc không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vội vàng nhét tờ giấy vẽ vào sâu hơn vào trong tay áo.