“Nhưng trước giờ cậu chủ đều không làm theo những điều bình thường, chắc nơi hẻo lánh như vậy có thể khiến cậu chủ chơi vui vẻ” Ông Trần lại bổ sung.
Nghe ông Trần nói xong, Tô Lạc Ly thoải mái hơn nhiều, đúng là trước giờ Ôn Khanh
Mộ đều không làm theo những điều bình thường.
Ông Trần khởi động xe rồi đi về phía đó.
Tô Lạc Ly ngồi trong xe nghỉ ngơi dưỡng sức, không biết lát nữa Ôn Khanh Mộ sẽ giày vò thế nào nên giờ cô phải nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này đã rất khuya, trên đường không nhiều xe, mà dường như ông Trần cũng hiểu được tâm trạng Tô Lạc Ly nên lái xe rất nhanh, nửa tiếng đã đến nơi.
“Mợ chủ, tôi ở đây chờ mợ hay là...”
Tô Lạc Ly mỉm cười với ông Trần, thấy vẻ
mặt khó xử của ông ta thì cũng hiểu ông ta đang nghĩ gì.
Ông Trần đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại là người rất yêu VỢ, mỗi tối ông ta đều vội về nhà, sợ vợ lo lắng.
“Ông Trần không cần chờ tôi đâu, ông về
nhà đi. Ở đây có cậu chủ rồi, lát nữa tôi sẽ về cùng anh ấy”
đồ được được, vậy tôi không làm phiền mợ chủ nữa!” Ông Trần lập tức quay đầu xe đi ve.
Nơi này đúng là hẻo lánh như lời ông Trần nói, phóng tầm mắt ra xa nhìn những ngôi nhà gần nhất cũng phải cách đó chừng hơn một kilomet, chỉ có thể thấy ánh đèn từ xa.
Hai bên đường ở đây không có đèn, ông Trần vừa đi Tô Lạc Ly đã bắt đầu thấy hơi sợ.
Tên xấu xa này, anh muốn tạo bất ngờ cho cô hay là muốn làm cô sợ hãi đây?
Tô Lạc Ly bật điện thoại, chuyển sang chức năng đèn pin, tự soi sáng rồi đi bộ một mạch đến bãi biển.
Tuy nơi này rất hẻo lánh nhưng phong cảnh khá đẹp, cũng chính vì hẻo lánh nên xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ, trắng chiếu trên mặt biển tạo sóng lấp lánh.
Nhưng vì quá yên tĩnh nên cô thấy sợ, cô đã đến rồi, còn điều bất ngờ thì sao?
“Ông xã?” Tô Lạc Ly thận trọng gọi. . ngôn tình hài
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự vắng vẻ cùng trống vắng.
“Ông xã!” Tô Lạc Ly lại gọi lớn tiếng hơn: “Anh đừng làm em sợ, mau ra đây đi, nếu anh còn không ra nữa là em đi đấy!”.
Tô Lạc Ly không khỏi có chút lo lắng, dù sao cô là con gái lại một mình đến đây, thật sự có hơi sợ hãi.
Nếu không phải biết Ôn Khanh Mộ ở đây thì cô đã không tới nơi như này.
“Ôn Khanh Mộ, nếu anh còn không ra thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa!” Tô Lạc Ly thật sự tức giận.