“Dạ Bân! Thằng nhóc này, cậu làm cái gì vậy hả? Chẳng phải cậu nói đã chuẩn bị Xong xe hiến máu rồi sao? Chuyện này là thế nào? Cmn cậu lừa tôi!”
“Tôi lừa cậu thì đã làm sao? Còn không phải là vì muốn tốt cho cậu ư?”
Dạ Bản giận dữ gầm lên.
“Tại sao phải để cô ta hiến máu cho tôi? Cậu có biết là..”
Ôn Khanh Mộ còn chưa nói hết câu, Dạ Bân đã cắt ngang lời anh.
“Cậu có biết Mạch Nhiên yêu cầu nhường nào không? Cậu có biết Mạch Nhiên làm tất cả đều là vì cậu không? Cậu có biết cô ấy đã mạo hiểm nhường nào không?”
Ôn Khanh Mộ im lặng, chậm rãi buông lỏng tay ra.
“A Khanh, lần trước cậu bị sói cắn, tỉnh
mạng như nghìn cân treo sợi tóc, là Mạch Nhiên đã cho cậu hút máu. Lúc đó cậu không khống chế được bản thân, suýt chút nữa đã hút cạn máu của cô ấy, cũng may là tôi đã kịp thời kéo cậu ra, nhưng Mạch. Nhiên không hề oán trách cậu một chút nào!”
“Chính vì lần đó mà sức khỏe của cô ấy vẫn luôn không ổn, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu máu. Lần này tôi cũng không muốn để cô ấy mạo hiểm, nhưng Mạch Nhiên nói cô ấy yêu cậu, vì cậu mà cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì. Chuyện xe hiến máu quá mạo hiểm, cô ấy không đồng ý, cô ấy không thể để cậu có chút sơ suất gì?”
Ôn Khanh Mộ cúi đầu xuống, đau đớn nhắm mắt lại.
Thứ anh không muốn nợ nhất chính là ân tình.
Nhưng đây là lần thứ hai anh mắc nợ Tiêu Mạch Nhiên rồi.
“Nhưng tôi không yêu cô ta.”
“Cậu yêu Lạc Ly, nhưng lúc cậu cần nhất thì cô ta đang ở đâu? Cậu không yêu Mạch
Nhiên, nhưng đây đã là lần thứ hai cô ấy cứu mạng cậu rồi!”
“Ly Ly không biết gì hết!” Ôn Khanh Mộ gầm lên một tiếng.
“Không biết? Vậy tại sao cậu không cho cô ta biết?”
Ôn Khanh Mộ lại một lần nữa cứng họng trước câu chất vấn của Dạ Bân.
Dạ Bân đột nhiên bật cười chế giễu.
“Cậu không dám nói, được, vậy để tôi nói, bởi vì cậu không dám! Cậu không dám để Lạc Ly biết cậu vốn không phải con người! Cậu sợ Lạc Ly sẽ rời xa cậu!”
“Không đâu! Ly Ly sẽ không rời xa tôi đâu!” Ôn Khanh Mộ lập tức lắc đầu.
Giọng điệu là khẳng định, nhưng trong mắt anh lại là sự mờ mịt.
“Được, vậy cậu nói cho cô ta biết thân phận
thật của cậu đi, để xem cô ta có sợ, có rời bỏ cậu hay không?”
Dạ Bân hùng hổ dọa người.
Ôn Khanh Mộ cúi đầu, không lên tiếng.
Hai người họ đều rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Dạ Bân bước đến bên cạnh Ôn Khanh Mộ và vỗ nhẹ lên vai anh.