Ôn Khanh Mộ ngồi ở trên ghế.
Chu Lễ Thành để cho các bác sĩ và y tá lúc nãy rời khỏi phòng kiểm tra sức khỏe qua cửa khác.
“Sếp Ôn, thế này là sao vậy? Hôm qua mọi chủ gọi điện cho tôi, tôi thấy rất bất ngờ”
“Gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chắc Vì thế nên cô ấy nghi ngờ”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ cũng tràn đầy sự bất lực, bởi vì kiểm tra sức khỏe cần
phải lấy máu để xét nghiệm các kiểu nên sáng nay Tô Lạc Ly không cho anh ăn gì cả.
“Buồn ngủ?”
“Dạo gần đây tôi cứ ngủ mê mệt mãi, cũng chẳng hiểu là có chuyện gì nữa, cứ cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ”
Tất nhiên là Ôn Khanh Mộ cũng biết sự thay đổi của mình.
“Sếp Ôn, có vẻ như đây là hậu quả của việc mất quá nhiều máu”
Ôn Khanh Mộ cũng nghĩ ra rồi.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì máu của các anh không thể tái sinh lại được, mà chỉ có thể dùng máu bổ máu mà thôi. Lần trước anh hiến máu cho Tô Kiềm Mặc, lần này lại hiến gấp đôi, có vẻ như cơ thể anh đã không thể chịu thêm được nữa rồi.”
Ôn Khanh Mộ thầm thở dài.
Sao anh lại không nghĩ ra được chuyện này chứ.
“Còn có việc nữa. Sếp Ôn, lần trước có mặt
mợ chủ nên tôi không có cơ hội để nói với anh.”
Vẻ mặt của Chu Lễ Thành rất nghiêm trọng.
“Chuyện gì?”
“Có lẽ lần sau anh không nên truyền máu cho Tô Kiềm Mặc nữa.”
“Tại sao? Sao bảo là hiệu quả rất tốt cơ mà?
Ôn Khanh Mộ lập tức cảm thấy căng thẳng.
“Đúng là hiệu quả rất tốt, nhưng anh cũng biết đấy, lần vừa rồi chúng ta đã phải truyền gấp đôi lượng máu mới có thể khiến cho Tô Kiếm Mặc bình thường lại. Nếu như tôi đoán không nhầm thì nếu lần tới Tô Kiếm Mặc phát bệnh thì dù có gấp đôi lượng máu thì vẫn không đủ dùng”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết khác.
“Cậu ấy có thể khỏe mạnh được bao lâu nữa? Lần này truyền gấp đôi máu, về lý mà nói thì chắc có thể duy trì được lâu lâu một chút đúng không?”