Sau khu buổi tập chấm dứt, cô ta vội vã về nhà.
Lúc này nhà Mộ Dung đã rối loạn ầm ĩ. Lâm Thanh Phượng nằm trên giường trong phòng ngủ than ngắn thở dài giống như một con gà chọi mới thua trận.
Tối nay Mộ Dung Thụy có buổi xã giao nên không ở nhà.
Mộ Dung Dịch vội vàng trở về, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong điện thoại, Lâm Thanh Phượng cử mắng ở điểm gì đó.
“Mẹ sao vậy?" Mộ Dung Dịch vội hỏi. !"Trời ơi, A Dịch, con về rồi à! Con mà không về, mẹ sẽ bị người ta đánh chết!"
Lâm Thanh Phượng lại kêu la.
"Sao lại thế này?" Mộ Dung Dịch nhìn về phía Mộ Dung Ngọc.
"Còn làm sao nữa? Bạn gái cũ của anh đánh đó, bây giờ mặt mẹ vẫn còn sưng này."
"Lạc Ly?"
"Đúng rồi, là cô ta!"
"A Dịch, nếu con không xả cơn tức này cho mẹ, mẹ sẽ chết không nhắm mắt! A Dịch."
Lâm Thanh Phượng khóc lóc than thở giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
"Cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ cho anh nghe đi!" Mộ Dung Dịch lại hét lên với Mộ Dung Ngọc.
"Anh hét với em làm gì? Đâu phải em đánh!" Mộ Dung Ngọc cảm thấy mình bị oan.
"Kể rõ mọi chuyện cho anh nghe." Mộ Dung Dịch bình tĩnh lại.
"Thật ra chuyện này cũng tại mẹ mình kích động quá, thấy Tô Lạc Ly ngồi, chị dâu đứng, cứ tưởng chị dâu bị ai ức hiếp. Mẹ không hỏi đầu đuôi thế nào mà đã xông lên tát Tô Lạc Ly một cái!"
Lâm Thanh Phượng ấp úng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát.
"Đúng thì sao? Mẹ không được đánh cô ta à? Lúc trước cô ta yêu con, vậy sau này sẽ là con dâu của nhà Mộ Dung chúng ta. Cô
ta làm sai đương nhiên me phải dạy dỗ hướng dẫn cô ta rồi!"
Lâm Thanh Phượng cố chấp.
"Vậy thảo nào người ta trả thù mẹ."
"A Dịch, con sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Sao con lại ăn cây táo rào cây sung?"