Tô Lạc Ly gần như không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Tô Kiềm Mặc, liên tục đốt tiền giấy.
Nước mắt cô sắp cạn rồi.
Bởi vì biết tin tức về cái chết của Tô Kiêm Mặc, ở nhà cũng không đặt linh đường, nên Tô Khôn ít nhiều vẫn có chút mong nhớ.
"Chúng ta không đặt linh đường ở nhà, nhưng vẫn phải đi viếng chứ?"
Vương Vãn Hương nâng mắt nhìn ông ta, biết mình không đồng ý lập linh đường, ông ta đã không vừa lòng rồi.
"Đi đi đi, tôi biết trong lòng ông không vui, tôi mang thêm ít tiền giấy cho cậu ta là được chứ gì?"
"Gọi Vân Vân và Diệu Diệu về! Cả nhà cùng đi! Chuyện này nhất định phải nghe tôi!" Cuối cùng Tô Khôn cũng lộ ra một chút khí phái của người làm chủ gia đình.
Vương Vãn Hương không có lựa chọn nào khác chỉ đành gọi điện cho Tô Nhược Vân.
“Alo, Vân Vân, Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, con tranh thủ thời gian quay về đi, gia đình. chúng ta sẽ đến viếng” Vương Vãn Hương nói rất nhẹ nhàng, như thể người chết không phải người thân của bà ta vậy, mà là một người không có quan hệ gì.
"Mẹ, mẹ nói ai chết?"
"Tô Kiềm Mặc ấy! Chính là đứa em trai đó của con! Chúng ta mang cho nó một ít tiền giấy"
Tô Nhược Vân ở đầu dây bên kia im lặng, cô ta mở to mắt không thể tin được những gì mình vừa nghe là thật.
Thế mà chết thật rồi?
"Vân Vân, Vân Vân?"
"Dạ, con đây."
"Khi nào thì con có thời gian thế?"
"Ô, cái đó, mẹ, mấy ngày nay con rất bận, thật sự không rảnh. Mẹ giúp con mua thêm chút tiền giấy sau đó tặng một vòng hoa, mang thêm chút tiền qua."
“Được rồi.” Vương Vãn Hương không nói gì mà cúp máy luôn.
"Ông thấy chưa, vẫn là Vân Vân nhà chúng ta hiểu chuyện, Vân Vân không có thời gian đi, bảo tôi mua thêm chút tiền giấy, tặng thêm một vòng hoa nữa, còn đưa thêm chút tiền!" Vương Vạn Hương vội vàng khoe khoang đứa con gái ngoan ngoãn của mình.
Sau khi cúp máy, Tô Nhược Vân hoàn toàn thẫn thờ.
Cô ta lập tức hoảng loạn gọi một cuộc điện thoại.
"Không phải tôi đã dặn là phải cẩn thận một chút sao? Tại sao lại chết người rồi? Là
anh làm chết người, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
"Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy? Lúc đó chúng tôi rất cẩn thận, chỉ nói thêm vài câu xúc phạm mà thôi, thậm chí còn không ra tay.
"Có thật như vậy không?"