Kết quả cô ta cược thắng, giúp Mộ Dung Dịch ngăn cơn sóng dữ.
Mộ Dung Dịch cũng lập tức tuyên bố tổ chức đám cưới. Tô Nhược Vân cũng coi như đạt được ước muốn.
"Đúng rồi, mẹ, mẹ phải quản Diệu Diệu thật
nghiêm vào, bây giờ nó còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã lão luyện trong việc của bạn gái, còn làm bạn học lớn bụng!"
Nhắc đến chuyện này Tô Nhược Vân liền tức giận. Vương Vãn Hương vội vàng gật đầu.
"Ừ ừ ừ, lúc về mẹ sẽ dạy dỗ nó!"
"Mẹ còn dạy dỗ nó? Tất cả tật xấu của nó đều do mẹ mà ra! May mà con em chuyện này xuống, cũng bồi thường cho người ta không ít tiền, nếu không chuyện này mà ầm ĩ sẽ ảnh hưởng rất xấu đến con, mẹ biết không?"
Vương Vãn Hương vội vàng cười xòa.
"Nó là em trai ruột của con mà, con làm chị cũng nên đảm đương một chút."
"Con đảm đương hộ nó nhiều lắm rồi đấy ạ. Bây giờ trong nhà, chuyện nào mà chẳng đến tay con?"
"Con là công thần của nhà mình, mẹ và ba con đều ghi nhớ! Con yên tâm, sau này em trai con nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực của con! Trong nhà có đứa em trai làm chỗ dựa dù sao cũng tốt hơn không có đúng không?"
"Đúng vậy, dù sao cũng tốt hơn có một đứa em trai mắc bệnh tim, còn vướng tay vướng chân."
Tô Nhược Vận cười khinh thường.
Vương Vãn Hương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vân Vân, có chuyện này mẹ phải nói với con."
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Diệu Diệu lại gây ra chuyện à?”
“Vân Vân, con bớt giận, hãy nghe mẹ nói, bố con vẫn cảm thấy mình nợ hai chị em nó, nói rằng năm đó nghèo, không chữa bệnh cho Tô Kiềm Mặc được!”
“Căn bệnh đó hoàn toàn không thể chữa khỏi, tốn tiền cũng vô dụng!”
“Con nói đúng, mẹ cũng nói với bố con như vậy mà ông ấy không nghe. Bố con nói rằng ông nội con từng để lại di chúc, công ty rượu này có phần của hai chị em nó.”
Tô Nhược Vân tức giận đến nỗi đau cả đầu.