Tràn Hạo nhìn Mạnh Hùng và Kiều Nhi cười hạnh phúc trên khán đài, anh nhìn Nam Liệt và Lôi Lạc Thiên lắc đầu nói.
“Tôi chưa từng thấy người nào lại bá đạo như Mạnh Hùng vậy.
Dám ban ngày ban mặt, mà hiên ngang cướp cô dâu của người ta.”
“Ngoài Mạnh Hùng ra, tôi nghĩ không ai lại ngang tàng như vậy.”
Vừa nói Lôi Lạc Thiên vừa lấy một ly nước trái cây, trên tay tên phục vụ đưa cho Trình Lam.
Trình Lam vươn tay nhận ly nuớc trái cây của Lôi Lạc Thiên đưa cho cô.
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên cười ngọt ngào.
Trong lúc này Mạnh Khang đã bấm điện thoại cầu cứu với Hà Chấn Đồng.
Trong vòng 5 phút Hà Chấn Đồng cùng với đám người của Tần gia bên Italy phá cửa xông vào.
Tất cả mọi người điều hốt hoảng khi nhìn thấy, một đám người trên tay cầm súng với sát khí đằng đằng xông vào.
Có người thì sợ hãi không dám lưu lại Mạnh gia thêm một phút nào, họ sợ mình vô duyên vô cớ bị liên lụy.
Có người thì hoảng sợ lui về phía sau đám nguời của Mạnh Hùng.
Mạnh Khang vừa nhìn thấy cứu binh của mình, khuôn mặt phách lối của anh liền hiện lên vẻ đắc ý.
Giọng nói hùm hổ của Mạnh Khang vang lên.
“Mạnh Hùng, hôm nay tao sẽ đoạt lấy tất cả những gì thuộc về mày.
Tao sẽ kiến mày chết không có chổ chôn thân.”
Mạnh Quốc nghe Mạnh Khang nói vậy trong lòng liền tức giận, cặp mắt hiện lên tia phẫn nộ.
“Ruốt cuộc mày cũng chịu lòi đui cáo của mày ra rồi sao?. “
Mạnh Quốc vừa nói vừa đứng lên đi đến trước mặt của Mạnh Khang.
Ông tức giận cho Mạnh Khang một bạt tay trước mặt tất cả mọi người.
Mạnh Khang trong lòng hết kinh ngạc rồi đến hoang mang, cặp mắt mở thật to nhìn Mạnh Quốc.
“Không thể nào, tại...... tại sao ông ...... Lại đi được.”
Mạnh Khang lẩm bẩm một mình, anh không thể nào tin được.
Rõ ràng mỏi ngày anh điều cho người cho Mạnh Quốc dùng Thạch Tín, lúc trước sức khỏe của ông còn suy yếu đến nỗi phải nhập viện.
Nhưng sao bây giờ nhìn ông không giống người bị trúng độc mãng tính.
Kiều Nhi cũng giống như Mạnh Khang, cô không thể nào tinh nỗi.
Cô đã châm sốc cho Mạnh Quốc một thời gian, không phải ông bị trúng độc không thể đi lại được sao?
Kiều Nhi ngước mặt lên nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng vô cùng bình tĩnh, anh không hề tỏa ra kinh ngạc chút nào.
Hình như Mạnh Hùng đã biết trước việc Mạnh Quốc không bị trúng độc.
Mạnh Hùng nhìn nét mặt hoảng loạn của Mạnh Khang, liền bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha.
Còn rất nhiều chuyện mày không thể nào ngờ được đâu.”Mạnh Hùng vừa nói dứt câu, anh buông Kiều Nhi ra đi đến trước mặt của Tần Gia Uy.
Dưới những ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người muốn biết việc gì sắp tiếp diễn, Mạnh Hùng vươn tay ra ôm Tần Gia Uy chào hỏi.
Hai người thân thiết chào nhau theo kiểu Tay Phương.
Tần Gia Uy vỗ vỗ tay mình lên lưng của Mạnh Hùng.
Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng đứng bất động tại chổ, họ không biết đây là tình huống gì.
Mạnh Hùng buông Tần Gia Uy ra, anh quay người nhìn thẳng vào hai cậu cháu của Mạnh Khang nói.
“Để tôi giới thiệu với các người, đây là bạn tốt của tôi Tần Gia Uy.”
Tất cả mọi người điều kinh ngạc, Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng
không thể tin nỗi, những gì mình mới vừa nghe được từ miệng của Mạnh Hùng.
Tần Gia Uy không nói gì anh chỉ cười cười gật đầu.
Lúc này Mạnh Khang mới biết, mình đã rơi vào cái bẫy do Mạnh Hùng giăng sẵn chờ anh lọt vào.
Mạnh Khang toàn thân không còn sức lực, anh bất giác lui về phía sau vài bước.
Mạnh Khang với thân thể loạn chọang, anh chống tay lên mặt bàn.
Ánh mắt gian ác của Mạnh Khang lúc này nhìn chằm chằm vào Kiều Nhi.
Anh không ngờ cô lại giống như họ phản bội anh, cô là người duy nhất mà anh yêu và không đề phòng đến.
Thật ra thì với thế lực của Mạnh Hùng, anh có thể giải quyết Mạnh Khang bất cứ lúc nào, nhưng anh không muốn làm như vậy.
Anh muốn trừng phạt Mạnh Khang, muốn Mạnh Khang nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Rồi từ trên Thiên đường Mạnh Hùng sẽ đạp thật mạnh, Mạnh Khang xuống địa ngục.
Anh muốn Mạnh Khang phải ném đủ mùi vị ngọt ngào đắng cây mà Mạnh Hùng anh đã từng ném qua.
“Mạnh Khang, mày đừng tưởng kế hoạch của mình thật là hoàn mỹ.
Thật ra thì tao đã biết được âm mưu của mày và Hà Chấn Đồng.
Nên tao đã cho người lén vào Mạnh gia làm nội ứng.
Đổi hết tức ăn mà mày cho người chuẩn bị cho ba.
Mày nghĩ lấy ba ra để uy hiếp tao, thì tao phải sợ mày sao?
Ha ha ha .”
Mạnh Hùng cười một cách sảng khoái, cười với giọng đầy chế nhạo.
“Mày lầm rồi, từ trước tới giờ tất cả việc mày làm ba điều biết, ông không nói ra là vì ông muốn để cho tao tự tay trừng phạt mày để trả thù cho Tử Quỳnh.
Ba không chỉ muốn tao đối phó với mày, mà ba còn muốn nhà họ Hà nợ máu phải trả bằng máu.”
Khi Mạnh Quốc biết được Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng ra tay giết hại Mạnh Tử Quỳnh, đứa con gái mà ông yêu thương nhất, thì tình cảm cha con ông dành cho Mạnh Khang đã tan thành mây khói.
“Mày đừng trách tao, tại Mạnh Tử Quỳnh quá xấu số.
Ai biểu nó nghe được tòan bộ kế hoạch của tao và Hà Chấn Đồng muốn đoạt lấy Mạnh Thị.”
Lúc Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng ở trong thư phòng của biệt thự Mạnh gia bàn chuyện, Mạnh Tử Quỳnh tình cờ đi ngang qua.
Mạnh Tử Quỳnh nghe được giọng nói của Mạnh Khang truyền ra từ trong thư phòng.
Mạnh Tử Quỳnh hiếu kỳ, cô muốn biết Mạnh Khang đang nói chuyện với ai.
Nhưng không ngờ cô đã nghe được toàn bộ kế hoạch của Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng, muốn đoạt hết gia sản của Mạnh gia.
Cô muốn nói cho Mạnh Hùng biết kế hoạch của Mạnh Khang.
Nhưng không ngờ Mạnh Khang và Hà Chấn Đồng biết được, liền đuổi theo Mạnh Tử Quỳnh đến cầu thang.
Hai người không thể nào để Mạnh Tử Quỳnh gặp mặt Mạnh Hùng được.
Lúc này Mạnh Khang hiểu ý của Hà Chấn Đồng, chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
Nhưng dù sao Mạnh Tử Quỳnh cũng là em gái của anh, Hà Chấn Đồng nhìn thấy được sự do dự trong ánh mắt của Mạnh Khang.
Hà Chấn Đồng không nói gì, anh xông tới xô Mạnh Tử Quỳnh xuống cầu thang.
Vì là lầu 2 nên khi Mạnh Tử Quỳnh té xuống, cổ cô đập mạnh vào những bực thang bằng gỗ cứng ngắc, chết ngay lập tức.