**********
Chớp mắt mà đã qua bốn năm, mình cũng đã đến lúc tốt nghiệp.
Hai năm qua, cô chỉ sống dưới sự bảo vệ của Cổ Thành Trung, không biết xã hội bên ngoài hiểm ác đến nhường nào, vẫn chưa hết ngây thơ.
Tốt nghiệp, hai mươi tuổi rồi, cảm giác rất vui. Đợi đến cuối tháng tám, cô sẽ tròn hai mươi tuổi, có thể kết hôn với Cổ Thành Trung rồi. Đợi tờ giấy đỏ cầm trên tay, có lẽ lòng người cũng sẽ an yên lại.
Đi trên con đường này, quá nhiều sự biến đổi bất ngờ, cũng có nhiều khổ cực.
Quả thực là rất bận rộn, đúng là như vậy. Sau khi ăn sáng, tài xế đưa cô đến trường học.
Buổi sáng Cổ Thành Trung có hội nghị, cho nên dä roi di tu rat som.
Mặc dù cô rất muốn anh đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của mình, nhưng nếu như anh có nhiều việc bận rộn, cô cũng sẽ không làm phiền anh.
Dù sao anh cũng phải kiếm tiền để nuôi có mà.
Kí túc xá, lần đầu tiên có rất nhiều người. Bạn học cùng lớp, đàn em khóa dưới...
Mười giờ tập hợp để chuẩn bị trước. Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại của bên giao hàng hỏa tốc, bảo cô đến lấy hàng giao hỏa tốc.
Gần đây cô không mua đồ, cho dù có người giao đồ, đáng lẽ ra cũng phải là giao về nhà mới đúng chứ.
Cô vô cùng nghi ngờ cầm lấy gói đồ, là một túi đựng hộp quà tuyệt đẹp, phía trên ghi tên người gửi là Bạch Minh Châu.
Còn địa chỉ. Một nơi nào đó không rõ tên.
Cô vội vàng mở ra.
Cô nhìn thấy một phong thư. “Trúc Linh, tớ đã rời đi được một tháng rồi. Cả tháng nay, tớ đã sống rất vui vẻ, đi rất nhiều nơi trước đây chưa từng đi. Lần này tớ muốn du lịch một thời gian lâu, cho nên cậu không cần phải lo lắng. Mỗi một tháng, tớ sẽ gửi bưu thiếp cho cậu. Tớ biết hôm nay cậu sẽ chụp ảnh tốt nghiệp, nhưng tớ lại không thể tham gia, cho nên chỉ có thể tăng món quà này cho cầu, tớ rất tiếc. Còn cá... hôn lễ của cậu nữa, có lẽ tớ cũng không thể tham gia được, tớ sẽ không và kịp được, hy vọng đến khi tớ về, cậu sẽ là một người vợ xinh đẹp, tốt nhất là lúc đó cậu đã có thai, có em bé, vậy thì chắc chắn tớ sẽ trở thành mẹ nuôi. Ngoài rồi hoa trong lễ cưới của cậu không được cho người khác đầu nhé, phải giữ cho tớ, tớ muốn được chúc phúc trở thành người tiếp theo có đám cưới.
Hứa Trúc Linh, cậu nhất định phải hạnh phúc, cùng với tớ, chúng ta sẽ cùng hạnh phúc mãi về sau
Sau khi Hứa Trúc Linh xem xong, lệ rơi đầy mặt.
Cô tiếp tục mở quà ra, là một cái hộp âm nhạc xoay tròn.
Bên cạnh là một hàng chữ nhỏ. “Mong rằng Trúc Linh của chúng ta, dù có đi xa đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ không quên ước vọng ban đầu.”
Không quên ước nguyện ban đầu, con đường sắp tới sẽ không còn những nuối tiếc.
Vậy còn ước nguyện ban đầu của Bạch Minh Châu thì sao?
Có phải cô ấy đã đi lạc đường, nên mới nói cô phải nhớ kĩ ước vọng ban đầu, không được quản Cô có thể bảo với Có Thành Trung đi thăm dò điện chỉ này, chắc chắn sẽ tìm được Bạch Minh Châu,
Nhưng có không làm vậy.
Nếu như Bạch Minh Châu đã muốn rời đi trong yên lặng, đó là vì cô ấy cũng không muốn cô đi tìm.
Cô ấy nói sống rất vui vẻ, cô hẳn là phải tin tưởng mới đúng.
Cô cầm món quà xoay rất lâu, cuối cùng thận trọng đặt ở trong túi xách, mang về kí túc xá.
Mọi người đã thay áo sơ mi trắng, con trai cũng mặc âu phục giày da, thắt cà vạt, tóc cũng được tạo kiểu, ai ai cũng rất bảnh bao sáng sủa.
Trên khuôn mặt mỗi người đều mang nụ cười tươi sáng, nhưng trong nụ cười ẩn giấu chút nuối tiếc.
Quãng thời gian bốn năm đại học theo lý thuyết là thời điểm vô lo vô nghĩ nhất, giờ đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, mỗi người mỗi ngày.
Sau này, mỗi người đều sẽ phải bước ra ngoài đối diện với cuộc sống đầy rẫy những bận rộn, tự đi làm để lo cho chính mình.
Hứa Trúc Linh vẫn còn cảm thấy mờ mịt, không biết mình sẽ làm một kế toán, hay là mở một tiệm bánh. Trước kia cô vốn dĩ rất ghét số sách, nhưng hôm này đã bắt đầu có niềm yêu thích với ngành nghề này
Mọi người tựu chung một chỗ chụp hình, các em khóa dưới cũng đến tặng hoa, từ lầu dưới ký túc xét một đường vô tới cửa.
Có đồng phục cử nhân, còn có cả váy cưới.
Lớp học có tỷ lệ trai gái rất cân đối, mười hai nữ, mười ba nam, cuối cùng chỉ hơn có một nam sinh.
Nhưng, Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy hoảng hốt, bởi vì hai người đàn ông kia đang ôm nhau thật chặt, thể sẽ không làm độc thân.
Hứa Trúc Linh dở khóc dở cười, đang chuẩn bị tìm vị trí để chụp ảnh một mình thì bỗng nhiên bị Giang Hà Lan vỗ một cái lên bà vai, chi chi về phía trước, nói: “Cậu nhìn xem ai tới kìa.”
Hứa Trúc Linh nghi ngờ nhìn sang, bỗng nhiên thấy được bóng hình quen thuộc.
Cổ Thành Trung...
Anh mặc một bộ âu phục được là phẳng, dáng người cao gầy, sải bước dưới ánh nắng.
Cô đang đứng dưới cây ngô đồng nước Pháp để chụp hình tốt nghiệp, cây ngô đồng to lớn, bây giờ là đầu mùa hè, cành là tốt tươi, tạo thành một bóng râm lớn.
Gió nhẹ thổi qua, tay áo tung bay “Anh... Không phải hôm nay anh bận việc không thể tới sao?”
Anh đi đến, cất giọng ôn tổn: “Lễ tốt nghiệp của vị hôn thể của anh, sao anh lại không đến chứ?”
Cuối cùng thì anh cũng đợi được cô nhóc này lớn lên. “Đúng là vừa khéo, mỗi người sẽ có một đôi. Anh Thành Trung có đồng ý chụp hình cùng chúng tôi không?” Lâm Linh Viện cười nói, “Được thôi.”
Cổ Thành Trung không chút nghĩ ngợi nói.
Hai người bị đẩy ra vị trí đầu tiên, Cổ Thành Trung ôm lấy eo cô, cũng không né tránh.
Cô lại cảm thấy hơi xấu hổ, lần đầu tiên cô ở trước mặt bạn học thân mật với Cổ Thành Trung như vậy.
Sau khi chụp xong, mọi người lại rối rít ồn ào lên. “Hôn một cái đi. Hai người ở trong trường này dù sao cũng là truyền thuyết, cho mọi người thỏa mãn lòng hiếu kỳ đi.” “Đúng vậy đúng vậy, nam thần và nữ thần hôn nhau di “Làm thế nào dày? Thiệt tình khó chối từ
Cổ Thành Trung cười nói. “Không được đâu, nhiều người thế này, xấu hổ “Mau đi thôi, đến chỗ tiếp theo chụp hình.”
Cô vội vội vàng vàng nói.
Cô muốn đi, nhưng mới vừa bước được một bước, không ngờ lại bị Cổ Thành Trung kéo trở lại.
Sau đó, đôi môi mỏng nhẹ lướt qua trán cô, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Gió nhẹ, ánh mặt trời, vạn vật xung quanh... tựa như lập tức yên tĩnh lại.
Hô hấp của cô dồn dập, đến hơi thở cũng mang theo hương vị mát lạnh của hương bạc hà trên người đàn ông này.
Sau đó, anh mới buông lòng người cô, nói: “Trúc Linh xấu hổ, như vậy cũng coi là thỏa mãn mọi người rồi chứ.” “Anh Thành Trung đúng là người đàn ông tốt, sau này nhất định sẽ là một người chồng tốt” Mọi người không nhịn được cảm thán, làm Muốn biết rõ thì phải nhìn vào những tiểu tiết nhà nhất.
Nếu như một người đàn ông không yêu thương bạn, sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bạn.
Sau khi đã chụp xong bộ ảnh tốt nghiệp, đã là một giờ chiếu, mặc dù mọi người ai cũng đã đói bụng, nhưng không một ai than phiền.
Sau đó cùng nhau ăn cơm, mọi người còn rất ngại với Cổ Thành Trung, bởi vì sợ rằng chọn nơi này không phù hợp với Cổ Thành Trung.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh đã đề nghị đi ăn cơm, Cổ Thành Trung sẽ mời.
Anh cười gật đầu, không nói thêm gì, chỉ vuốt nhẹ lên đầu cô.
Bên ngoài, cô vẫn có thể làm chủ.
Cà lớp gần ba mươi người, cùng đi ăn chung.
Chọn một gian khá lớn trong nhà hàng, gọi rất nhiều thức ăn.
Mọi người nâng ly hoan hô, chúc phúc cho nhau tiền đổ xán lạn.
Hứa Trúc Linh cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc, chúc cho cô và Cổ Thành Trung mau chóng kết hôn, sớm sinh quý tử. Mọi người cũng uống hơi nhiều, vô cùng thắng than.
Lâm Linh Viên muốn trở về quê, chuẩn bị thi công chức, bạn trai cũng đã thúc giục kết hôn.
Giang Hà Lan ở lại đây, đã tìm được công việc áp lực rất lớn. Hửa Trúc Linh cùng mọi người ra đến hành lang, không khí cũng nhuốm màu biệt ly làm cho cô cảm thấy rất xúc động.