**********
Bởi vì Diên nên trong tòa thành, từ trên xuống dưới ai cũng biết dùng thủ ngữ của người câm điếc.
Diên khoa chân múa tay làm vài cái thủ ngữ: “Em nghe nói người của anh trai mời bạn bè của em tới. Có lẽ anh ấy biết em ở nhà có một mình rất buồn chán nên muốn tìm người chơi cùng em, thế nên em đang định qua đây xem thử, rồi dẫn cô ấy về phòng em luôn.” “Bạn bè của em? Em muốn nói Hứa Trúc Linh chính là bạn của em sao, hai người các em quen nhau hả?"
Lucia hết sức kinh hãi, cô em gái này của cô ta là một quái thai, tính tình đã quái gở, bị câm, hai chân còn tàn tật. Cậu ấy chưa từng rời khỏi tòa thành, luôn được mẹ kế bảo hộ cẩn thận chu đáo.
Cậu ấy làm quen với Hứa Trúc Linh bằng cách nào cơ chứ? “Cô ấy là bạn tốt của em, nếu cô ấy đã đến tòa thành này làm khách, vậy em cũng phải làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà chứ. Chú Strzyga, mang cô ấy đi.”Strzyga gật đầu, bước lên, nhưng ông ấy lại bị Lucia cản lại. “Diên, em đây là muốn cướp người từ tay chị có đúng không?” “Chị có lý do gì cần giữ cô ấy lại sao?” Cậu ấy hỏi ngược lại.
Lucia cắn răng, cô ta không biết phải đáp lại như thế nào. Giết người thì phải làm một cách bí mật, không ai hay biết mới hoàn hảo. Nếu bị nhiều người phát hiện như vậy, chỉ sợ sẽ để lại hậu họa khôn lường về sau.
Vả lại, Diên và Josh còn là anh em ruột, thế lực của hai người họ ngang tài ngang sức với thế lực của anh cả. Nếu hôm nay mình đi sai một bước, khiến anh cả không vui, có lẽ chính mình cũng sẽ gặp xui xéo.
Muốn giết Hứa Trúc Linh thì có rất nhiều thời gian, còn bây giờ... có lẽ nên lùi một bước, nhìn xem rất cuộc Diên muốn giở trò gì? “Nếu là bạn của em đến nhà làm khách, vậy chị không nhiều chuyện nữa, em dắt cô ấy đi đi. Nhưng, người ngoài muốn vào toà thành cần phải tuân thủ rất nhiều quy củ, em nhớ để mắt đến cô ấy, miễn cho cô ấy làm gì đắc tội với người khác, khi đó người ta có lẽ sẽ không dễ nói chuyện như chị đâu.” “Cảm ơn chị đã nhắc nhở, em sẽ chú ý. Cậu ấy ra hiệu bảo Strzyga mang người đi. Nhìn thấy ông ấy ôm Hứa Trúc Linh bước ra, cậu ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.“Đặt lên đùi tôi.” “Việc này.
Strzyga hơi do dự, cuối cùng ông ấy vẫn nghe theo lời cậu ấy, đặt Hứa Trúc Linh vào trong ngực cậu ấy. Cậu ấy hơi cúi người với Lucia, xem như nói lời cảm ơn, sau đó xoay người rời khỏi.
Lucia nhìn theo bóng dáng đang xa dần của cậu ấy, trong bụng đầy ắp nỗi nghi ngờ.
Vì sao cô ta cứ cảm thấy quan hệ giữa Diễn và Hứa Trúc Linh rất kỳ lạ vậy, bạn bè với nhau mà có thể thân thiết tới thế sao?
Strzyga giúp Diên về tới phòng của cậu ấy, cậu ấy ngắm nhìn thế giới bé nhỏ xinh xinh còn đang say giấc trong ngực mình, thấy cô không bị gì hết thì không khỏi thở phào.
Strzyga giúp cậu ấy đặt cô lên giường. “Cậu chủ, cậu làm vậy sẽ khiến cậu hai và bà chủ không vui đầu “Tôi không nghĩ được nhiều như vậy, nếu tôi tới muộn chút nữa, cô ấy sẽ rơi vào nguy hiểm mất. Cậu ấy thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, núng nính như trẻ con cùng với hai gò má ửng hồng, trông rất ngây thơ, đáng yêu của cô. “Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, nếu cô ấy đã tới tòa thành, tôi sẽ không để cô ấy bị thương dù chỉ là một chút.” "Hay..."
Strzyga thở dài một hơi, chờ khi bà chủ và cậu hai về tới, có lẽ sẽ lại náo loạn một trận đây.Hứa Trúc Linh mê man thật lâu, cô cảm thấy cả người rất nặng nề, còn mơ một giấc mơ kỳ quái nữa.
Tới khi cô tỉnh lại, phát hiện khung cảnh xung quanh cực kỳ lạ lẫm thì vô cùng hoảng sợ. Cô lập tức ngồi bật dậy, rồi lại nhận ra quần áo của mình đã bị đổi.
Cô còn chưa hiểu rõ tình hình thì chợt, bên tai vang lên tiếng động.
Cô quay đầu nhìn, thấy bên cạnh giường, Diên ngồi trên xe lăn, chiếc xe đang đụng vào thành giường. Thấy cô nhìn mình, cậu ấy nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay cô, viết: “Đã lâu không gặp. “Tôi... tôi đang ở đâu vậy? Tại sao tôi lại ở đây?” “Đây là nhà của tôi, lần trước cô đã tới một lần rồi, cô quên rồi sao?” “Nhưng tôi tới đây bằng cách nào chứ?” Trong lòng cô tràn đầy sự nghi hoặc.
Diễn khẽ khép hàng mi, viết: “Cô bị kẻ xấu theo dõi, trùng hợp sao chú Strzyga lại thấy được nên mới mang cô về đây. Bây giờ cô đã an toàn rồi, yên tâm đi."
Cậu ấy không đề cập đến Lucia và Ngôn Minh Hi vì sợ sẽ dấy lên mâu thuẫn giữa nhà họ Cổ và Kettering. Dù sao thì Cổ Thành Trung cũng là một kẻ thủ rất mạnh. Cô nhớ là mình đang đi vệ sinh, lúc bước ra rửa tay thì xuất hiện một tên bảo vệ, không ngờ giây tiếp theo cô đã bị chụp thuốc mê. Cũng còn may là gặp được Diên, bằng không mình sẽ gặp họa mất.“Cảm ơn cô, thật ra lúc qua đây, tôi cũng muốn liên lạc với cô. Nhưng mà bưu kiện tôi gửi cho cô tới giờ cũng chưa có hồi âm, tôi cũng không có cách thức liên lạc với cô nên dù muốn tìm cô đi chơi cũng không được.” Cô nói với giọng điệu ủ rũ.
Diên nghe thế thì hơi khép mi lại. Sau cùng, tựa như đã được bơm đầy dũng khí, cậu ấy viết xuống lòng bàn tay cô một dãy số.
Cô đọc thầm lại một lần, tò mò nhìn cậu ấy: “Số gì thế?” "Là số điện thoại riêng của tôi, nếu cô muốn liên hệ với tôi, có thể gọi điện thoại tới số này.” “Thật không?"
Đôi mắt cô sáng rực cả lên, cô quá đỗi vui mừng nên nhịn không được nhào xuống giường ôm cậu ấy một cái thật chặt.
Thậm chí... cô còn kích động hôn một cái chụt lên mặt cậu ấy.
Trước kia, khi cô và Bạch Minh Châu ở cùng nhau cũng thường xuyên làm thế. Con gái mà, làm mấy động tác thân mật như vậy là chuyện bình thường. Nhưng... Diên là đàn ông!
Là một thằng đàn ông hàng thật giả thật.
Chớp mắt một cái, khuôn mặt của cậu ấy đã đỏ ửng hết cả lên, cả người cứng đờ, hai tay nắm chặt lấy tay vịn, dùng sức đến độ móng tay sắp long ra luôn. Dây thần kinh khắp người bị kéo căng, giờ chỉ cần hơi chạm nhẹ chút thôi là sẽ đứt ngay.
Cô... cô vậy mà lại hôn cậu ấy.Đôi môi cô mềm mại như cánh hoa khẽ lướt qua khiến cậu khó mà giữ lại. Cũng khó mà quên đi.
Hứa Trúc Linh buông cậu ấy ra, cô phát hiện cậu ấy ngày ra như phỗng, mất hồn mất vía. Hơn nữa mặt mũi còn đỏ lên như đít khỉ vậy. “Cô làm sao thế? Sốt à? Sao mặt cô nóng quá vậy?”
Nghe thấy cô gọi thì cậu ấy mới hồi thần lại, vội vàng xua tay. Cậu ấy đẩy mạnh xe lăn, hơi nghiêng người, không muốn để cô trông thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, cậu ấy cảm thấy chuyện đó thật mất mặt. “Không sao hết, đúng không? Rõ ràng vừa nãy còn rất khỏe mà, cô không phải là đang thẹn thùng đó chứ? Hai chúng ta đều là con gái, còn từng ngủ chung với nhau nữa, mấy chuyện này thì nhằm nhò gì? Mà sao không gặp nhau lâu như vậy mà cô không lớn thêm được tí nào thế? Ngực cũng chả thay đổi chút nào, phải làm sao bây giờ, cứ vậy thì mốt sẽ khó phát dục lắm."
Diễn nghe cô nói vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc cô ôm cậu ấy, hình như... hình như bên dưới có chút biến hóa, dường như lớn hơn một chút, quần cũng bị đội lên một tẹo rồi.
Cậu ấy biết mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không sẽ trông rất dâm đãng. Nhưng cố tình sao cô lại nói đến chuyện này làm trí óc cậu ấy như được cởi dây cương vậy.
Chết tiệt... hình như có phản ứng rồi. Thậm chí cậu ấy còn chưa kịp chào một tiếng đã vội vàng lăn bánh rời đi,