Thẩm Thanh đã qua đời rồi, đầu thất trôi qua rất nhanh. Hứa Trúc Linh cứ ngỡ mình đang nằm mơ, mơ một cơn ác mộng.
Từ khi cô biết Thẩm Thanh, cô vẫn luôn hâm mộ, kính trọng bà ấy.
Bà ấy là điểm sáng mà biết bao nhiêu người phụ nữ khác ngưỡng mộ.
Làm dâu nhà giàu, có một người chồng yêu chiều mình, xinh đẹp, thông minh, tao nhã, nổi tiếng ở tầm quốc tế.
Một đời người may mắn đến mấy cũng chỉ như bà ấy là cùng.
Vợ chồng họ chính là mục tiêu đề Hứa Trúc Linh phấn đấu, mong sao hai mươi năm sau mình và Cổ Thành Trung cũng có thể mặn nồng như thế
Cô cảm thấy mỗi một ngày theo chân Thầm Thanh cũng giống như đang bước theo hạnh phúc vậy. không ngờ rằng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang,bàn tay cổ nằm lấy mà vẫn vụt mất
Mỗi sáng tình giác, việc đầu tiên cô làm là xem bản tin trên điện thoại, cô vẫn thấy tin Thẩm Thanh qua đời rồi thật nhàm nhi làm sao, thật giống ác mộng làm sao.
Thế nhưng những dòng tin tức cô đọc mỗi ngày, từng từ từng chữ nói về việc bà ấy đã không còn nữa đã cho cô biết rằng đây nào phải một giấc mơ. Đây chính là sự thật tàn nhẫn.
Cô và Thẩm Thanh mới sống chung bấy lâu, nhưng nỗi đau vẫn day dứt chẳng ngừng.
Còn Ngôn Phúc Lâm và Ngôn Minh Phúc thì thế nào rồi?
Một người là tình mẹ con hai mươi mấy năm, một người là nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm.
Tình thân và tình yêu sâu sắc như vậy.
Mỗi lần Hứa Trúc Linh nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hai bố con, trong lòng cô cũng đau đớn vô cùng, luôn muốn thay mẹ nuôi an ủi họ phần nào
Cô cũng biết rằng nếu không phải vì cô, Có Thành Trung cũng sẽ không giúp nhà họ Ngôn tận tình đến the.
Sáng sớm có đa thức thủy xem tin tức mà ngờngần, khỏe mắt cũng rưng rưng.
Ngay sau đó, điện thoại của cô bị lấy đi mất, một vòng tay ấm áp vững chãi ôm lấy cô vào lòng: “Nếu đã đau lòng đến thế thì không nên xem tiếp đâu em”
Cổ Thành Trung dịu dàng nói, trong giọng nói của anh cũng chan chứa nỗi xót xa.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy cũng không phản đối gì, đôi mi khẽ run lên, nước mắt như những hạt ngọc tuôn rơi, chẳng mấy mà đã làm ướt một góc áo anh.
Cô cũng kiên cường chịu đựng đến tận lúc này, nhưng nỗi buồn thương của cô thật sự còn quá nhỏ bé.
So với bố con Ngôn Minh Phúc, nước mắt của cô chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.
So với Cổ Thành Trung, những việc cô có thể làm cho họ cũng chẳng đáng là bao nhiêu cả.
Những gì cô có thể làm được chỉ là cố gắng cùng họ vượt qua nỗi đau, khỏe mạnh không ngã bệnh vào lúc này. “Có Thành Trung, an to
Tất cả cảm xúc chất chữa trong lòng, cuối cùngcô cũng nói ra được rồi. Hứa Trúc Linh ôm ghì lấy anh, không thể ngừng khóc được.
Cô Thành Trung ôm chặt cô, bàn tay to lớn xoa mái tóc của cô, vỗ về, an ủi cô. “Anh biết em đang sợ hãi điều gì, anh sẽ không để em gặp phải nguy hiểm như vậy đâu, không bao giờ. Tin anh!”
Giọng anh trầm ấm, có chút khàn khàn, tuy vậy từng chữ anh nói đều vô cùng mạnh mẽ.
Những điều này anh không chỉ nói với cô, mà còn là nói với chính mình nữa.
Anh có thể hiểu thấu nỗi đau của Ngôn Minh Phúc, bởi lẽ anh cũng dành trọn trái tim để yêu một người, bằng lòng hi sinh vì người ấy, yêu bằng tất cả những gì anh có.
Nếu ngày ấy người nằm trên bàn mổ không phải Thẩm Thanh mà là Hứa Trúc Linh, anh sợ rằng lòng mình còn vụn vỡ hơn.
Lúc ấy thế giới của anh khác nào địa ngục Tu La nữa đâu
Anh vừa nhớ đến Thẩm Thanh cả người toàn là máu thì cũng khẽ rùng mình.
Đàn ông yêu trẻ con, thế nhưng họ còn yêu ngườiphụ nữ đã vì mình sinh đứa con kia hơn.
Anh tình nguyện không có con cả đời này, cùng cô trải qua thế giới hai người ấm áp, cũng không hề muốn cô nằm đó đôi tay buông thống lạnh lẽo trên giường phẫu thuật, cả người dưới toàn là máu, rồi dần dần chẳng còn thở nữa. “Cổ Thành Trung... em thật sự không tưởng tượng nổi sau khi mẹ nuôi đi rồi, bố nuôi và Ngôn Phúc Lâm sẽ sống thế nào nữa. Bỗng dưng thiếu đi một người ấy, em đã thấy bầu trời như sụp đổ, đối với họ hẳn là càng giống như trời tàn đất diệt. Em chỉ muốn tất cả mọi người đều được bình yên, không muốn ai phải đi mất cả. Cổ Thành Trung, anh đồng ý với em được không? Đừng bao giờ dính vào những chuyện nguy hiểm, đừng để cho em phải sống cuộc đời như trời long đất lở anh nhé.” “Được, chuyện gì cũng nghe theo em hết “
Giọng Cổ Thành Trung nghẹn ngào đáp lời.
Chuyện của Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh giống như một hồi chuông cảnh báo vang lên trong họ.
Hai người họ đều sợ chuyện ngoài ý muốn như thế, đau khổ biết bao. Anh dịu dàng vuốt tóc có giọng nói dịu dàng “Thoải mái lên nào, chút nữa mình còn qua nhà họ Ngân đó. Mình chỉ giúp được một lúc mộtnhát, chứ không thể giúp họ cả đời được. Nhà họ Quý đã phong tỏa máy tên khủng bố của bên truyền hình rồi. Hôm nay phải qua xem tình hình phía nhà họ Ngôn nữa, đến đó chào hỏi một chút.” “Vâng ạ.”
Hai người sáng sớm đã đến, đến nơi chưa được bao lâu người nhà họ Quý đã đến rồi.
Người đến lần này là hai anh em Quý Mặc Nhiên,
Quý Thiên Kim.
Việc đầu tiên họ làm là vào thắp ba nén nhang.
Lần này đến cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhân tiên thắp nén nhang cho Thẩm Thanh.
Quý Thiên Kim nhìn Hứa Trúc Linh, xót xã nói: “Trúc Linh, cháu gầy đi rồi.” “DI.”
Trúc Linh nghẹn ngào gọi bà ta. Quý Thiên Kim thương đứa cháu này còn không hết, bà ta ôm cô vào làng.
Quý Thiên Kim biết lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường vì chuyện này có liên quan đến có nên mới thật sự hành động, thậm chí bà là còn viết mail gửi cho Lance.
Máy gã dưới trường anh ta làm hại đến người củabà ta, món nợ này không dễ trả đâu. *
Đừng tưởng rằng hai thành phố cách xa nhau thì bà ta không làm gì được.
Nhà họ Quý bạn bè môn sinh đồng liệu ở khắp nơi trên thế giới, làm to ở chính phủ hay là nguyên thủ quốc gia đều có, mạng lưới giao thiệp rất lớn.
Chưa kể anh trai của Quý Cảnh An còn làm trong đại sứ quán ở London.
Muốn cho Lance thấy chút màu mè thì vẫn rất đơn giản.
Dù gì Lance và Josh còn đang đấu đá nhau kinh khủng, đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Nếu như trêu chọc người ngoài quá nhiều, sợ rằng đó cũng là tự rước họa vào thân.
Đã vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn rồi, Lance cũng chẳng muốn thêm bạn cho Josh đầu.
Hai người tản bộ trong vườn hoa, Quý Thiên Kim an ủi cô một chút, người chết rồi cũng không thể sống lại được, đâu ai ngờ được bị kịch như vậy lại xảy ra. “Lần này dì đến không phải chỉ là đi cùng với câu của cháu, đến là để thăm cháu đầy. Dù sở Ngân Minh phúc với sự thịt bắp thế khi sử không bỏ qua cho Kettering dầu, có khi còn đánh một trận. Nếu Có Thành Trung có thể không dây dưa gởi đến nhà họNgôn nữa thì tốt nhất phải cho sạch sẽ đi.” “Lực lượng bên Ngôn Minh Phúc mà đối đầu với Kettering thì có khác nào lấy trứng chọi đá “Không có biện pháp nào khác a?” “Có chứ. Nếu như Ngôn Minh Phúc buông bỏ hết hận thủ, giết Ngôn Minh Hi đầu xuôi đuôi lọt, đừng dính đến Kettering nữa, thế là vạn sự đại cát rồi.” “Nhưng mà, cháu cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra hay sao?”
Quý Thiên Kim nhưởng mắt hỏi.
Hứa Trúc Linh nghe xong thì ngập ngừng một lúc.
Căn bản Ngôn Phúc Lâm sẽ không trở thành trở ngại với Ngôn Minh Phúc, vì người mà Ngôn Minh Phúc yêu nhất là Thầm Thanh, tình cảm của ông ấy dành cho Ngôn Phúc Lâm chính là yêu ai yêu cả đường đi lối vé.
Giờ Thẩm Thanh đã mất rồi, chỉ sợ Ngân Minh Phúc sẽ ra tay đánh một trận.
Còn về phần Ngôn Phúc Lâm... e là anh ta chẳng còn tâm trạng gì mà nghĩ nhiều nữa, “Dì là nhất là cháu đấy, nên cháu cũng phải hiểu sao đi lại phản đối cháu với Có Thành Trung chưa? Bao bệnh lắm, nhà họ Quý không bảo vệ châu được chutoàn” “Cháu không nỡ rời xa anh ấy” “Cháu chỉ cần có một ý niệm muốn rời khỏi thi đã nên chuyện rồi, hết lần này đến lần khác cháu cứng đầu... đâm đầu vào chỗ chết như mẹ cháu!” Quý Thiên kim thở dài nói, bất lực vô cùng.
Bà ta chỉ có thể nói đến đó, chứ không thể lựa chọn thay Hửa Trúc Linh những chuyện trong đời cô.
Đây là tình yêu, là tìm lấy một người bầu bạn cả đời, chứ không phải ra chợ mua rau bán cá.
Bà ta xoa đầu Hứa Trúc Linh, bảo rằng: “Lúc nào có thời gian thì về thăm nhà một chút, các anh, các cầu của cháu bình thường không hay ở nhà, nhưng di lúc nào cũng có mặt. Dù gì ở nhà thì cũng phải có người trông. Dì đã trông nhà nhiều năm thế rồi, cũng cần có người bầu bạn chứ.” “Dì ơi, cháu biết rồi, lâu nay cháu vẫn không về nhà họ Quý, cháu xin lỗi...