Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1254: Chương 1254: Chương 1300




Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1300 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1014 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

Đại sư Vân Đàm nhìn cô, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên ánh sáng.

"Không biết Hứa thí chủ có bằng lòng bình tĩnh lại để nghe câu chuyện của Phó thí chủ không."

"Xin mời Đại sư."

"Tính ra cũng đã được sáu năm rồi." Đại sư nói sâu xa: "Lúc đó Phó thí chủ gặp phải nỗi đau mất vợ, đã có ý định muốn chết, lại còn muốn cùng con tự sát. Mà tiểu tăng đi đây đi đó giảng kinh ở các nơi, trên đường trở lại thị trấn nhỏ thì gặp được Phó thí chủ."

"Thật ra tiểu tăng cũng chỉ là một người trần mắt thịt, Phật pháp lĩnh hội được thật sự rất nhỏ bé, nhưng với tôi mà nói cũng phải lĩnh hội cả một đời. Trong mắt mọi người, có lẽ tôi là cao tăng đắc đạo, nhưng tiểu tăng biết rõ, Phật pháp vô biên, tôi còn cách cảnh giới cao tăng rất xa."

"Tôi biết bà Phó đã qua đời, không thể cứu vãn, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chết ở trước mặt tôi, huống chi còn có một đứa bé vẫn còn đang bọc tã. Tôi tận tình khuyên can, hy vọng cậu ấy dù không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho đứa con."

"Nhưng Phó thí chủ đã quyết định, nói rằng sau khi bản thân đi, chắc chắn bố cậu ấy sẽ không bỏ qua cho đứa bé này, trái lại để đứa bé kia đi cùng cậu ấy có lẽ còn tốt hơn. Tiểu tăng hồ đồ, nghĩ đến chuyện Lạt Ma tái sinh, nên bèn lừa gạt cậu ấy."

"Tôi vốn định cứu người, nhưng lại hại Phó thí chủ nảy sinh chấp niệm quá sâu. Quả thật cậu ấy có ý muốn sống tiếp, nhưng mấy năm nay vẫn luôn không thể từ bỏ chuyện làm người vợ đã mất sống lại. Sống chết đều có số, sao có thể cưỡng cầu. Hơn nữa, Lạt Ma tái sinh cũng là chuyển đến một cơ thể sống mới, là việc kéo dài sinh mệnh. Nhưng phương pháp mà Phó thí chủ lựa chọn, là một mạng đổi một mạng."

"Tôi không có cách nào khuyên can, nếu không toàn bộ ngôi chùa, thậm chí là hơn trăm người trong thị trấn, Phó thí chủ đều muốn giết hết. Cậu ấy tin chắc rằng ngày mà Hứa thí chủ ra đời, cũng là ngày mà vợ cậu ấy qua đời, đây là trời cao ám chỉ."

"Phó thí chủ nói mình có thể cảm nhận được linh hồn của người vợ đã mất vẫn còn ở bên cạnh mình, chỉ là không tìm thấy kí chủ mà thôi. Mà cô và cô ấy là chị em, dung mạo tương tự, thời gian cũng vô cùng trùng hợp, cậu ấy cảm thấy sống lại ở trong cơ thể cô là chỉ ý của trời cao."

Hứa Trúc Linh nghe thấy một loạt những lời nói như vậy, chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm.

Thảo nào...

Trước đó Phó Minh Tước từng hỏi cô, có từng nghe chuyện Lạt Ma tái sinh chưa, còn nói anh ta cảm nhận được sự tồn tại của Ngọc Diệp.

Hóa ra, vào lúc đó anh ta đã quyết định làm như vậy.

"Vậy... vậy nếu như anh ta không gặp được tôi thì phải làm sao?"

"Vậy Phó thí chủ sẽ tìm khắp mọi nơi, tìm người ra đời vào ngày này, tìm kiếm cô gái có dung mạo tương tự để làm kí chủ. Vì muốn tìm người phù hợp mà cậu ấy đã tốn mất thời gian năm năm. Mãi cho đến một năm trước, cậu ấy đột nhiên trở về, nói với tôi rằng cậu ấy đã tìm được người phù hợp nhất."

"Tôi khuyên can một hồi, cậu ấy nổi trận lôi đình, suýt nữa thì giết người rồi!"

Vân Đàm nói đến đây, cảm xúc bỗng kích động, bắt đầu ho khan.

Thân hình ông ấy lại càng lọm khọm hơn.

"Đại sư!"

Hứa Trúc Linh vội vàng tiến lên đỡ, phát hiện ông ấy tiều tụy đến đáng sợ, đã đến tình trạng đèn cạn dầu, toàn thân chỉ còn da bọc xương!

"Đại sư, ông không sao chứ?"

"Tôi vốn đã nên viên tịch, nhưng mà tôi nợ Phó thí chủ một lời hứa nên không dám rời đi. Tôi đã nói dối nghiêm trọng, không được đến thế giới cực lạc, chỉ có thể ở lại địa ngục A Tì để trả nợ cho tội lỗi của tôi. Chỉ là... tôi đã làm liên lụy đến Hứa thí chủ."

"Vậy... chị tôi thật sự không sống lại được sao?"

"Người chết như đèn tắt, đây là quy luật tự nhiên, dù thật sự có phật Như Lai hiển linh cũng không thể nào vi phạm quy luật này. A di đà phật."

Đại sư Vân Đàm ý vị sâu xa mà đọc một câu Phật hiệu, cảm khái không thôi.

"Vậy làm thế nào bây giờ?"

"Cô Linh, thời gian của tôi không còn nhiều nữa, cô nhất định phải nghe kỹ từng câu tôi nói sau đây, nhớ kỹ không được có bất kỳ sai lệch nào."

"Lời gì?"

"Tất cả những gì liên quan đến bà Phó, cô chỉ có thể giả vờ mới có thể tránh được một kiếp."

"Tôi phải đóng giả chị?" Trong lòng Hứa Trúc Linh hơi hồi hộp nói: "Không được, con người tôi không nói dối được, sơ hở nhiều lắm!"

"Vậy cô uống chén nước này vào, có trợ giúp cho trí nhớ của cô."

"Đây là cái gì?"

"Trong này có bột hoa Xá Tử, ngoài ra còn phối hợp với thuốc Đông y, có thể giúp tôi tạm thời sử dụng thần trí của cô. Nói theo cách của phương Tây thì hẳn là thôi miên, nhưng tiểu tăng lại dùng các vị thuốc."

"Hoa Xá Tử là hoa gì?"

"Hoa Xá Tử là hoa Mạn Châu Sa, là một loại hoa của thiên giới trong kinh Pháp Hoa. Màu trắng là dấu hiệu cho sự tốt lành, mà màu đỏ... mỗi màu đều có chỗ tốt riêng, cả hoa và lá đều có giá trị trong y học, tôi kiểm soát liều lượng nên cô sẽ không sao. Tiếp theo đây, tôi nói gì cô cũng sẽ nhớ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong lòng cô không có tạp niệm, quên hết những chuyện cũ trước kia của cô đi."

"Thế nào là chuyện cũ trước kia của tôi?"

"Từ giờ trở đi, cô không phải là Hứa Trúc Linh, cũng không phải là Nhật Hạ, cô chỉ là Ngọc Diệp. Tác dụng của thuốc này chỉ có thể duy trì hơn nửa tháng, khi đến thời hạn cô sẽ tỉnh lại, đến lúc đó cô cứ nhân cơ hội mà chạy trốn đi!"

Hứa Trúc Linh nghe thấy thời gian là nửa tháng, trong lòng có chút bận tâm: "Ngọc Diệp và Phó Minh Tước là vợ chồng, nhưng tôi không phải, nửa tháng này liệu có vì không tỉnh táo mà phản bội chồng tôi hay không?"

"Thí chủ không cần phải lo lắng, lát nữa tôi sẽ để cô nhớ kỹ, phải giữ khoảng cách với Phó thí chủ, sẽ không cùng giường chung gối."

"Vậy... vậy là tốt rồi."

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích mà nhìn Đại sư Vân Đàm.

Cô uống chén nước kia, bây giờ cô không thể trông cậy vào người khác, cũng chỉ có thể tự cứu mình.

Sau đó ý thức bắt đầu mê man, trước tiên Vân Đàm tụng kinh Pháp Hoa một lần khiến đầu óc cô choáng váng, tiếp đó mới rủ rỉ kể lại mọi chuyện của Ngọc Diệp.

Đây đều chuyện ông ấy nghe Phó Minh Tước kể lại, ông ấy có tư chất thông minh, đã thấy là không quên được, những lời nói được nghe một lần cũng có thể nhớ chi tiết.

"Cô có tính tình chín chắn, yêu nhất chồng cô là Phó Minh Tước, cô còn có một cô con gái..."

"Chồng cô đi ra ngoài, cô luôn ở trong nhà chờ cậu ấy, nấu món cá hấp mà cậu ấy thích ăn nhất, nhưng mà cô luôn không nắm chắc được độ lửa, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy đó là món ngon nhất trần đời..."

"Cô và cậu ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Khi còn nhỏ, luôn là cậu ấy ra mặt giúp cô..."

Vân Đàm nói một câu, Hứa Trúc Linh bèn lặp lại theo một câu.

Khi Vân Đàm nói xong chi tiết mọi chuyện thì đã là mấy tiếng sau, miệng đắng lưỡi khô.

Ông ấy nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, biết thời gian của bản thân không còn nhiều.

"Khụ khụ... Ngọc thí chủ, người mà cô yêu nhất là ai?"

"Phó... không đúng, là Cố... Cố gì đó..."

Hứa Trúc Linh từ từ nhắm hai mắt lại, thì thào nói, từ đầu đến cuối vẫn không nhớ nổi tên của người kia.

Sâu thẳm trong đầu cũng là hình dáng mơ hồ.

Không phải Phó Minh Tước... đó là ai?"

Vân Đàm nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng đành chật vật lắc đầu.

"Không ngờ tình cảm của vợ chồng Hứa thí chủ lại sâu đậm như vậy, dù là nước thuốc hoa Mạn Châu Sa cũng không thể khiến cô quên hoàn toàn người trong lòng. Chỉ mong rằng trong nửa tháng này cô không nhớ ra, nếu không tất cả sẽ thất bại trong gang tấc. Chỉ khi cô khiến Phó thí chủ lơ là, cô mới có cơ hội chạy trốn!"

"Quên họ Cố này đi, nửa tháng này đừng nghĩ đến, chồng của cô là Phó Minh Tước, biết chưa?"

"Cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, nhớ lấy nhớ lấy."

Hứa Trúc Linh mơ mơ màng màng gật đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.