Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1264: Chương 1264: Chương 1310




Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1310 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1024 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

Quý Thiên Kim không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp giơ hai tay nhấc người mang ra ngoài, ném cho tài xế, đưa người lên xe.

Cho dù Tạ Quế Anh không ngừng giãy giụa nhưng cũng không thay đổi được gì.

Bà chủ thấy cảnh tượng như vậy, lo lắng đến nỗi muốn ra tay ngăn cản nhưng lại luôn bị Tần Nhâm Thành giữ lại.

Quý Thiên Kim chậm rãi đi tới trước mặt Úy Như, khoanh tay trước ngực.

Úy Như nhìn thấy bà ta, đỏ bừng mặt lên.

“Quý Thiên Kim, bà cũng là một nhân vật có danh tiếng, có uy tín, vậy mà bà lại làm ra chuyện như vậy, bà không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Bà cho rằng nhà họ Cố chúng tôi dễ chọc sao? Bà đúng là quá đáng quá rồi, nếu như bà đã không muốn nói chuyện tình cảm, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí!”

“Tôi quá đáng? Vậy thì cách của bà chủ lại càng quá đáng hơn. Trúc Linh nhà tôi gả tới nhà họ Cố các người, luôn luôn phải lo lắng sợ hãi, làm một người dâu thảo, vợ hiền. Mà Cố Thành Trung đã làm được gì cho Trúc Linh? Che mưa chắn gió sao? Nhà họ Quý chúng tôi cũng làm được! Hay là cho quần áo hàng hiệu và những món đồ đắt tiền? Nhà họ Quý chúng tôi cũng có thể mua được!”

“Trúc Linh gả vào nhà họ Cố, không hề đòi hỏi các người bất cứ thứ gì, chỉ vì nhìn trúng Cố Thành Trung. Lúc trước chúng tôi hết mực ngăn cản, Cố Thành Trung nói mấy lời thề son sắt, nói muốn bảo vệ Trúc Linh cả đời, bây giờ như vậy chính là bảo vệ sao?”

“Trúc Linh mất con, con bé không đau khổ sao? Con bé mất đi con của chính mình, bà lại vì thế mà ghét bỏ nó, không đối xử tử tế với con dâu mình mà còn giúp đỡ một người ngoài?”

Quý Thiên Kim nghĩ tới những điều này, tức giận đến run rẩy cả người.

Bà ta cũng từng có con, chưa kịp sinh ra đã mất nên đương nhiên bà ta hiểu được cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phổi này.

Trúc Linh tỉnh lại nhanh như vậy, khó khăn lắm mới bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó, không ngờ còn vì vậy mà bị ghét bỏ.

Nhà họ Quý nuôi không ít người truyền tin, muốn biết mấy chuyện này đều rất đơn giản.

Úy Như không thích Trúc Linh, không ngừng xúi giục, tạo cơ hội cho Tạ Quế Anh.

Hai mươi ngày Trúc Linh mất tích này, Úy Như luôn để Tạ Quế Anh ở riêng với Cố Thành Chung, mục đích đã vô cùng rõ ràng.

Sống chết của Trúc Linh còn chưa biết, mà bà ta đã muốn tìm con dâu tiếp theo rồi, sao có thể có loại mẹ chồng như vậy chứ.

“Tạ Quế Anh không phải người ngoài, Tạ Quế Anh từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, tôi là người hiểu con bé nhất, chắc chắn con bé tốt hơn Hứa Trúc Linh nhiều!”

“Ồ, vậy sao? Tốt hơn Trúc Linh nhà tôi, theo tôi thấy có mà là Cố Thành Trung không xứng với Hứa Trúc Linh nhà chúng tôi thì có. Ly hôn cũng được, tôi có rất nhiều tài sản, không phải bà coi thường Trúc Linh nhà chúng tôi mà là Cố Thành Trung không xứng, là nhà họ Quý chúng tôi chướng mắt nhà họ Cố!”

“Bà…”

Úy Như nghe được lời này, tức giận đến run rẩy cả người, thế nhưng lại không nói được câu nào hoàn chỉnh.

“Thấy bà trông có vẻ đoan trang chính trực như vậy nhưng không ngờ lại là loại người khiến người ta chán ghét! Tôi sẽ mang Tạ Quế Anh đi, nếu nhà họ Cố muốn người thì bảo Cố Thành Trung tới, tôi ngược lại muốn xem cậu ta có gì hay ho để nói!”

Quý Thiên Kim lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi bà ta rời khỏi trung tâm thương mại, tin tức lập tức truyền tới tai Cố Thành Trung.

Quý Thiên Kim vừa trở về nhà, không ngờ Cố Thành Trung cũng đã tới nhanh như vậy, tiến vào muốn đòi người.

Tạ Quế Anh nghe thấy tin này vui mừng muốn phát điên, thậm chí còn nghênh ngang nhìn Quý Thiên Kim.

Đợi lát nữa có Cố Thành Trung chống Lưng, nhất định phải cho bà ta một bài học thích đáng mới được!

Quý Thiên Kim ngồi ngay ngắn trên sô pha, mà Tạ Quế Anh đang bị trói vào cây cột cẩm thạch ở phía sau lưng bà ta.

Miệng cô ta bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở thống khổ.

Trên mặt đầy những dấu vết loang lổ của bàn tay, đến giờ vẫn chưa mất đi, trông không khác gì một cái đầu heo.

Cô ta nhìn thấy Cố Thành Trung tiến vào, kích động giãy giụa.

“Ồn ào!”

Quý Thiên Kim nghe được tiếng nức nở, bực bội bịt tai lại.

Người giúp việc ngầm hiểu ý, quơ quơ tay trước mặt Tạ Quế Anh, trong nháy mắt Tạ Quế Anh đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.

Quý Thiên Kim quả nhiên không làm theo cách bình thường, bắt nạt người nhỏ hơn, vung tay đánh người, không chút nào nhường nhịn.

Quả thật không khác gì một bao thuốc nổ, đụng một chút là phát nổ, đi tới đâu phát nổ tới đấy.

“ Dì Thiên Kim, dì là bề trên của Hứa Trúc Linh, cháu và cô ấy cũng coi như là có tình nghĩa vợ chồng một thời gian, dì cũng là bề trên của cháu, theo quy củ cháu cũng phải gọi một tiếng dì…”

“Không dám.”

Anh còn chưa nói xong đã bị Quý Thiên Kim lạnh lùng ngắt lời.

“Tôi không dám có người cháu như cậu! Tôi chỉ muốn hỏi chút, cậu dùng thân phận gì để tới chỗ tôi đòi người?”

“Tạ Quế Anh là em gái trên danh nghĩa của cháu, là con gái nuôi của nhà họ Cố, cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ cháu. Không biết cô ấy đắc tội gì với dì Thiên Kim mà dì lại ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy”?

“Cô ta làm Trúc Linh không vui, cũng khiến tôi không vui, lý do chỉ đơn giản vậy thôi. Không chỉ cô ta, cậu cũng vậy.”

Bà ta lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa sát khí.

“Cháu và Hứa Trúc Linh đúng là có lỗi với nhau, nhưng chuyện không liên quan tới Tạ Quế Anh.

“Cậu cho rằng tôi sẽ tin vào lời này của cậu sao?” Quý Thiên Kim lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi nói thẳng, nếu cậu dám ở bên cạnh người phụ nữ này, tôi sẽ khiến nhà họ Cố các người mãi mãi không còn ngày nào bình an!”

Cố Thành Trung nghe vậy, mím chặt môi mỏng, không nói một lời nào.

Anh nhìn xa xăm về phía Tạ Quế Anh rồi nói: “Cháu kính trọng dì là bề trên, nhưng cũng phải một vừa hai phải thôi.”

“Tôi đã quen làm càn như thế rồi, tôi không biết cái gì là tiết chế cả. Đưa người của cậu về đi, nếu cậu dám cưới, tôi sẽ khiến cô ta cả người đầm đìa máu rời khỏi nhà họ Cố!

“Ông xã, tiễn khách!”

Dứt lời, bà ta không đợi Cố Thành Trung trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Tạ Quế Anh được thả tự do, vùi đầu vòng ngực anh, khóc nức nở.

Cố Thành Chung ôm lấy Tạ Quế Anh thật chặt, bàn tay to xuyên qua mái tóc cô ta, động tác vô cùng ôn nhu.

Thế nhưng, Tạ Quế Anh không nhìn được ánh mắt của anh, lạnh lẽo như băng, không hề có chút hơi ấm nào.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không ai dám động tới em.”

Lời nói này thật dịu dàng thâm tình, có tác dụng thật lớn.

Khiến người nghe không khỏi rung động.

Thế nhưng vẻ mặt người nói lại lạnh lùng vô tình, ánh mắt không chút gợn sóng.

Tần Nhâm Thành thấy cảnh này, nhíu mày thật chặt.

Ông ta tiễn hai người đi rồi trở lại phòng nói: “Tôi cảm thấy… mọi chuyện không đơn giản như vậy, Cố Thành Trung chắc chắn có lý do gì khó nói, tôi nhìn thấy…”

“Tôi biết.”

Quý Thiên Kim nhàn nhạt nói.

“Bà biết?”

“Tính tình của Cố Thành Trung tôi cũng có chút hiểu, Trúc Linh không nhìn nhầm người. Nếu tôi không làm chút gì đó, vậy thì Cố Thành Trung và Tạ Quế Anh thật sự ở bên nhau sẽ khiến Trúc Linh càng đau lòng hơn.”

“Hóa ra là bà cố ý! Bà đang giúp cậu ta sao?”

“Tôi chỉ thương Trúc Linh mà thôi, tôi mệt mỏi rồi, để tôi nghỉ ngơi một lúc đã.”

Bà ta xoa huyệt thái dương, có vẻ rất đau đầu.

Tần Nhâm Thành tiến lên, ôm chặt lấy bà ta từ sau lưng.

Sau khi Cố Thành Trung về đến nhà, bà chủ nổi giận lôi đình, muốn cho nhà họ Quý một bài học, không thể để Tạ Quế Anh chịu thiệt thòi.

Tạ Quế Anh khóc sướt mướt, một bên thì nói không cần vì cô ta mà làm lớn chuyện, một bên lại than mình đã mất hết mặt mũi, sống không bằng chết.

Hai người phụ nữ kẻ xướng người họa, mà Cố Thành Trung vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Đợi khi họ ngừng lại, anh mới mở miệng nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, sẽ không để mọi người phải chịu thiệt thòi.”

“Vậy còn hôn sự với Tạ Quế Anh thì sao?”

“Bàn bạc kỹ hơn đã, con sợ Quý Thiên Kim thật sự phát điên sẽ làm tổn thương mọi người.”

Tạ Quế Anh nghe được lời này, trái tim có chút run lên.

Bàn bạc kỹ hơn...

Là muốn kéo dài thêm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.