Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 13012 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1026 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Khải đặc Lincoln, London.
Hứa Trúc Linh đã liên hệ với Quý Thiên Ki, biết bà ta đã hung hăng giáo huấn người khác một bài học.
Dù cô có khuyên bảo thế nào cũng không có kết quả nên không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày nay cô ở Khải đặc Lincoln, ngày nào Quý Lưu Xuyên cũng tới, cậu và các anh trai cũng thay phiên nhau tới đây.
Cô cảm thấy mình có thế rất kiên cường nhưng bởi vì sự quan tâm của họ mà cô lại cảm thấy bản thân mình yếu ớt.
Giống như một đòn đả kích, một câu “ly hôn” là đã có thể đánh bại cô hoàn toàn, khiến cô tan nát.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa an tĩnh, cô nắm chặt điện thoại di động.
Cô không xem tin tức.
Cũng không có ai nhắ tới cái tên Cố Thành Trung.
Cô cho rằng có thể giả vờ như không có chuyenj gì.
Nhưng sự thật chứng minh, những thứ giấu trong lòng không dễ gạt đi như vậy.
Cuối cũng cô vẫn không kìm được, ấn số gọi cho anh. Kiếm Hiệp Hay
Không lâu sau khi cô tới đây đã đổi số điện thoại, cũng không biết liệu Cố Thành Trung có không nghe máy của số lạ hay không.
Bên chỗ cô đang là buổi trưa, Đà Nẵng lúc này hẳn đã chạng vạng.
Anh đã về nhà rồi hay là còn đang làm việc.
Đang ăn cơm với Tạ Quế Anh hay là đi xã giao?
Những ngày cô không ở đó, anh sống có tốt không?
Điện thoại vang lên vài tiếng anh đã nhấn nghe.
“A lô?”
Bên phía đối diện truyền đến giọng nói trầm khàn, nồng động giọng mũi, có chút du dương của anh.
Cô nghe được giọng nói của anh, sợ tới mức túm chặt quần áo, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ anh phát hiện ra cái gì đó.
“Gọi nhầm số sao? Vậy thì tôi tắt máy đây.”
Anh tựa hồ có chút kiên nhẫn hơn thường ngày.
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, cảm thấy có chút khổ sở.
Khi cô tưởng rằng điện thoại đã đến lúc tắt nhưng Cố Thành Trung lại không tắt máy. Có điều cô nghe được âm thanh vội vội vàng vàng của Khương Anh Tùng, vội vàng xử lý một đống tài liệu.
Có lẽ vì những chuyện này mà anh quên tắt điện thoại?
Cô đoán vậy, nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ, có thể tiếp tục nghe được âm thanh bên phía anh, chỉ cần như vậy là đủ.
“Thưa anh, hạng mục này đã gần hoàn thành, những việc còn lại giao cho các bộ phận xử lý là được rồi. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa.”
Hiện giờ Đà Nẵng là bảy giờ, bình thường cũng không tính là muộn, nhưng mà...
Sắc mặt Cố Thành Trung không tốt, tái nhợt một mảnh, trên trán lấm thấm mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua, anh đã ngâm mình trong bồn nước lạnh suốt một đêm.
Trời đã vào thu, mà anh vì chịu đựng thuốc phát tác mà đã tra tấn mình suốt cả buổi tối.
Ngày hôm sau, mồ hôi lạnh đầm đìa, cơ thể còn vô cùng suy yếu, còn tiếp tục làm việc, vì muốn sớm giành được khu kinh tế Châu Á Thái Bình Dương.
Hiện giờ, mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, anh ta đau lòng vô cùng, muốn cho Cố Thành Trung trở về sớm một chút.
“Không được, đêm nay tôi phải ngủ ở đây, cậu giúp tôi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà…”
Khương Anh Tùng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt Cố Thành Trung ngăn lại.
Anh âm thầm chỉ chỉ vào điện thoại, ngay sau đó viết vài chữ cho anh ta.
“Tôi đang nói chuyện điện thoại với Hứa Trúc Linh, tôi muốn để máy với cô ấy một lúc nữa.”
Khương Anh Tùng nhấp môi
“Vậy tôi… tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho anh trước.”
Anh ta đi thu dọn căn phòng một lát rồi nói: “Tôi ở phòng thư ký, có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Hứa Trúc Linh nghe được mấy lời này cũng cảm thấy đau lòng.
Buổi tối ở lại công ty, bận như vậy sao?
Cô rất muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng nghĩ một lát rồi lại nhịn xuống.
Cô có tư cách gì mà nói với anh những điều này chứ, anh đúng là không biết nghĩ đến bản thân mình.
Cố Thành Trung đóng máy tính lại, cầm điện thoại di động tiến vào trong phòng.
Qua điện thoại, cô nghe được tiếng nước chảy, chắc là đang rửa mặt.
Đột nhiên lại nghe được vài tiếng ho khan.
Cố Thành Trung bị bệnh sao?
Tâm trạng cô cũng trở nên căng thẳng, hận không thể trực tiếp chui vào điện thoại, hỏi xem anh rốt cuộc làm sao vậy.
Mà lúc này, bên trong phòng tắm, Cố Thành Trung thống khổ che miệng lại, lòng bàn tay đã ướt một mảnh.
Là máu...
Nhìn chính mình trong gương, cả người ướt đẫm mồ hôi, chật vật khó khăn.
Cũng may Hứa Trúc Linh không ở bên cạnh, nếu như để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật khó khăn này của anh chắc hẳn cô sẽ chê cười anh.
Không, cô sẽ không như vậy đâu, cô sẽ đau lòng, sẽ khóc, sẽ khổ sở không thôi.
Nghĩ như vậy, vẫn là để cô rời xa mình thì tốt hơn.
Thời gian này, chờ anh lấy được thuốc giải, để mẹ anh thoát khỏi khống chế của Tạ Quế Anh, bắt được người đứng phía sau ra tay, như vậy thì anh có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô rồi.
Anh cố kìm ho, nuốt máu xuống, cuối cùng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
Hứa Trúc Linh một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, cô đoán không biết có phải anh ngủ rồi hay không.
Cô lấy hết can đảm lên tiếng.
“Cố Thành Trung?”
Không một ai đáp lại, điện thoại cũng không có cắt đứt.
Lá gan cô lại lớn hơn một chút.
Di động để ngay đầu giường, rất gần với anh, cô có thể nghe được tiếng thở trầm thấp rõ ràng của anh.
Trước kia đầu là Cố Thành Trung chờ cô ngủ, hiện giờ lại đổi lại là cô chờ anh ngủ.
“Cố Thành Trung… em không tin anh vứt bỏ em, lúc trước em và anh đã không từ bỏ, hiện tại lại càng không từ bỏ. Chắc chắn anh có điều gì khó nói, em tin là như vậy!”
“Giữa vợ chồng với nhau, quan trọng nhất là sự tín nhiệm, hai mươi ngày ngắn ngủi sao có thể xoay chuyển tình nghĩa vợ chồng ba năm của chúng ta chứ?”
“Cố Thành Trung… tuy rằng hiện giờ em không biết vì sao, em cũng không khống chế được cảm xúc của mình, em khổ sở, hận anh, đau lòng đến tột cùng. Nhưng… nhưng em vẫn yêu anh như vậy, làm sao bây giờ? Cố Thành Trung, em yêu anh cho nên em nguyện ý tin tưởng anh. Anh… anh đừng làm em thất vọng có được không.”
“Em chưa từng yêu ai khác, là anh dạy cho em làm thế nào để toàn tâm toàn ý yêu một người, trả giá tất cả. Anh… anh đừng khiến em sợ hãi hai chữ tình yêu… Cố Thành Trung, em sợ lắm, em thật sự rất sợ…”
Điện thoại truyền tới tiếng khóc nức nở của cô, bóp nghẹn trái tim anh.
Anh muốn ho khan, đã cảm nhận được sự tanh ngọt trong cổ họng, nhưng vẫn cố kìm nén.
Bàn tay to che miệng lại, máu tươi thấm đẫm vào các ngón tay.
Đôi mắt anh dịu dàng nhìn điện thoại di động, đáy lòng cũng thầm nói một câu...
Hứa Trúc Linh, em cũng chính là người dạy cho anh biết làm thế nào để toàn tâm toàn ý yêu một người.
Vốn dĩ anh cho rằng, người anh yêu là chính bản thân mình.
Nhưng chính em đã khiến anh hiểu...
Hóa ra anh còn yêu em hơn cả chính bản thân mình.
Trúc Linh, anh rất nhớ em, thật sự… rất nhớ em.
Hứa Trúc Linh tự bộc bạch với chiếc điện thoại hai tiếng đồng hồ, bên ngoài có người gõ cửa, cô mới lưu luyến tắt điện thoại.
Mà Cố Thành Trung vẫn luôn nhìn điện thoại di động, di động đã tắt mười mấy phút anh vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi… Trúc Linh, chờ anh.
Tạ Quế Anh chờ suốt cả đêm vẫn chưa thấy Cố Thành Trung trở về.
Mỗi lần gọi điện thoại tới đều là Khương Anh Tùng nghe máy, nói là Cố Thành Trung đang bận làm việc.
Cô ta vẫn luôn ngồi trên sô pha đợi anh...
Chờ mãi không thấy người đâu, chỉ mong có một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng tốt rồi!
Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô ta đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô ta chưa kịp nhìn xem là ai gọi đến đã vội vàng nhấn nghe máy.
“Cố Thành Trung…”
“Là tôi, Phó Minh Nam…”
Năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại như một cơn ác mộng...
Phó Minh Nam, chính là ông ta đã cầm tù cô ta, nhốt cô ta bên cạnh bệnh nhân tâm thần suốt hơn hai mươi năm!