Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1296: Chương 1296: Chương 1342




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1342 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1056. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến tính cách của Cố Thành Trung nói gì cũng sẽ không nghe nên cô hà cớ gì phải phí lời.

Bởi vì vấn đề này mà không biết hai người họ đã tranh cãi bao nhiêu lần, mỗi một lần ngoài miệng Cố Thành Trung nói đồng ý nhưng từng hành động của anh thì mỗi lần đều sắp xếp ổn thỏa cho cô. Nhưng phong ba bão táp dù có lớn như thế nào đi nữa, khi đến chỗ cô cũng đều là những chuyện nhỏ nhất.

Mà cô không thể nào đi chỉ trích anh, bởi vì anh yêu mình nên mới làm như vậy.

Làm sao… mình lại đả kích trái tim yêu mình sâu đậm như vậy?

Cô nghiêng đầu không để ý đến anh, trong lòng cũng vô cùng giống anh.

Cố Thành Trung nhếch khóe môi lạnh nhạt, cũng nhận ra thái độ của mình cứng rắn quá khiến cho cô cảm thấy không được thoải mái.

“Trúc Linh, nếu như em cảm thấy tức giận thì em cứ mắng anh, bắt anh nấu cơm và quét dọn vệ sinh có được không?”

“Nói như vậy giống như cuộc sống này không phải của anh, giống như em không thể mắng anh được vậy!”

“…”

Cố Thành Trung bất lực gãi mái tóc ngắn, nói: “Trúc Linh à, em cho anh một lối thoát có được không?”

“Em cho anh lối thoát, sao anh không nhìn thấy anh cho em lối thoát?”

“Vậy… Vậy làm thế nào thì em mới nguôi giận?”

“Anh từng nghe thấy nhân gian bốc hơi chưa? Lần sau anh còn như vậy thì em sẽ biến mất một tháng, để anh không tìm thấy em. Em sẽ ăn chơi trác táng ở bên ngoài! Quán bar, hộp đêm, đàn ông, em sẽ chơi hết!”

“Em dám!”

Cố Thành Trung lập tức sốt sắng, giọng nói ngắn rất có lực nhưng lại không có cách gì.

Bây giờ cô đang có nhà họ Quý chống lưng, nhà họ Quý muốn giấu người một tháng thì mình hoàn toàn không tìm thấy được.

Bây giờ anh vốn không thể đắc tội với cô vợ nhỏ của anh, gia thế của cô đang cao hơn mình một chút.

“Anh muốn thử không?”

Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn.

Anh nhụt chút, xoa xoa sống lưng của cô bằng ngón tay thon dài như ngọc.

Ngón tay anh sờ lên từng miếng da của cô, mang theo vẻ yêu thương vô cùng.

“Được, anh đồng ý với em.”

“Như vậy còn được. Em mệt rồi, anh bế em đi ngủ.”

“Tuân lệnh, thưa vợ.”

Cố Thành Trung lấy chiếc khăn bông lau khô cơ thể giúp cô, sau đó dịu dàng bế cô lên trên giường.

Cô cũng lười biếng với đầu gỗ này, quay người ôm chặt lấy anh rồi vùi đầu vào trong lòng anh.

Hơi thở đều đặn của cô phả vào trong lồng ngực anh, giống như lông vũ lướt qua khiến trong lòng anh ngứa ngáy rất khó chịu.

Cố Thành Trung ôm chặt lấy cô giống như mình đang có cả thế giới.

Đã lâu lắm rồi anh chưa ôm cô ngủ như ậy.

“Trúc Linh, em véo anh một cái đi.”

“Làm gì vậy? Anh đừng ồn ào nữa, mau ngủ đi.”

“Anh cảm thấy anh như đang ở trong giấc mơ. Mỗi ngày vào buổi tối không có em, anh không biết mình đã chịu đựng được như thế nào nữa. Anh chỉ có thể làm việc, những chuyện lộn xộn mới có thể khiến anh cảm thấy không cô đơn.”

“Hừ, em đã gọi điện thoại cho anh mà!”

Cô tức giận nói.

“Anh biết.”

“Anh biết?” Cô hơi ngạc nhiên: “Không phải là anh quên cúp điện thoại mà là anh cố tình? Anh biết là em, cho nên…”

“Ừm, nghe thấy giọng nói của em thì anh có thể yên tâm hơn một chút.”

“Được rồi, vậy em tha thứ cho anh. Anh mau ngủ đi.”

Cô chui vào trong lòng anh, giọng nói rất lười biếng.

Cô thật sự rất buồn ngủ và cũng không thể chịu được nữa ngủ thiếp đi, nhưng Cố Thành Trung lại tỉnh táo khác thường.

Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ yên ổn nhất như vậy.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh vẫn chưa tỉnh dậy nhưng Cố Thành Trung đã tỉnh rồi.

Khương Anh Tùng đã gửi mấy dòng tin nhắn đến, nói rằng sáng hôm nay tập đoàn có buổi họp gấp. Chuyện liên quan đến công ty chi nhánh London, không thể làm qua loa được.

Anh cần phải rời đi, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không được.

“Trúc Linh, anh phải đi rồi.”

“Ưm, đừng ồn nữa, em buồn ngủ quá…”

Hứa Trúc Linh nửa mê nửa tỉnh, cô vốn không biết ai đang nói chuyện với mình.

Cô lật người, cuốn chăn vào rồi bọc mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cố Thành Trung nhìn thấy cảnh tượng tức giận như đứa trẻ của cô, khóe môi anh nở nụ cười mơ hồ.

Anh nhìn thật chăm chú, rồi lại khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.

“Mơ đẹp nhé, vợ của anh.”

Nói rồi anh mới khẽ quay người rời đi.

Khi Cố Thành Trung nghênh ngang đi ra khỏi phòng Từ Trúc Linh, người nhà họ Quý đều chết lặng giương mắt nhìn.

Quý Mặc Nhiên vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Thành Trung cũng đi ra.

Ông ta hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ ngây ngốc chỉ vào mũi của anh.

“Chào cậu.”

“Cậu? Ai là cậu của cậu? Tôi khong có quan hệ gì với cậu cả!”

Quý Mặc Nhiên lập tức nhảy dựng lên.

“Trúc Linh là người phụ nữ của cháu, cậu là cậu của cô ấy nên đương nhiên cũng là cậu của cháu. Cậu không cần giữ cháu lại ăn sáng đâu, cháu phải vội quay về tập đoàn nên đi trước đây.”

“Đùa… Đùa giỡn cái gì vậy?”

Quý Mặc Nhiên làm dáng vẻ như chưa từng nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Khi ông ta còn đang suy nghĩ, Cố Thành Trung đã đi xuống dưới tầng.

Hứa Trúc Linh ngủ đến mười giờ mới dậy, tối hôm qua cô thật sự vô cùng mệt mỏi.

Cô mở mắt ra không nhìn thấy Cố Thành Trung, rõ ràng kết quả giống như trong dự đoán nhưng cô vẫn khó mà kìm nén sự mất mát.

Cô bĩu môi, nói: “Đồ không có lương tâm, ngủ xong rồi thì chạy. Đồ móng heo!”

Sau khi tắm rửa xong, cô mở cửa nhưng không ngờ có một đoàn người đứng bên ngoài cánh cửa và đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô nhìn họ với ánh mắt buồn bực: “Sao vậy?”

Quý Thiên Kim khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn vào đống xộc xệch trong phòng mà cô còn chưa kịp dọn dẹp.

“Tại sao Cố Thành Trung lại ở đây? Hai người làm gì?”

“Ặc…”

Lúc này cô mới nhớ ra còn có chuyện như vậy.

Anh phủi mông bỏ đi nhưng lại để lại vấn đề khó lớn như vậy cho cô.

Cô ho khan hai tiếng, yếu ớt nói: “Dì à… Thật ra… Thật ra cháu và Cố Thành Trung chưa ly hôn, chúng cháu đi đến cục dân chính nhưng chưa giải quyết dì cả.”

“Sở dĩ nói như vậy với bên ngoài là vì anh ấy biết cháu không chịu được ủy khuất, muốn để cho ông và bà trả lại công lý cho cháu.”

“Hứa Trúc Linh!”

Quý Thiên Kim nghe thấy những lời nói này thì tức giận gọi hẳn tên của cô.

“Lá gan của cháu lớn thật đấy! Chuyện lớn như vậy mà ngay cả bọn dì cũng giấu diếm. Những ngày này bọn dì cẩn thận dè dặt, sợ khiến cho cháu buồn. Nhưng cháu lại lừa dối mọi người! Ly hôn, chuyện này cháu cũng dám làm xằng làm bậy sao?”

“Cháu xin lỗi… Dì à, cháu… Cháu yêu anh ấy, cho dù có ly hôn thì người thứ hai cháu muốn gả cũng là anh ấy. Anh ấy là số phận của cháu, cháu chỉ có thể số kiếp đã định.”

Hứa Trúc Linh nói với vẻ ngập tràn sự áy náy.

Quý hiên Kim còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần Nhâm Thành cản lại.

“Con bé nói đúng đấy, kết hôn lần thứ hai là Cố Thành Trung, vậy thì ly hôn có ý nghĩa gì nữa? Mọi người đều số kiếp đã định, bà cũng như vậy nên không có tư cách để nói Trúc Linh.”

“Tôi và nó không giống nhau!” Quý Thiên Kim tức giận thở phì phò nói.

“Đúng vậy, người số kiếp đã định chính là tôi, bà luôn có thể tự nhiên như bình thường.” Tần Nhâm Thành lùi về phía sau một bước rồi nói.

Lời nói này khiến cho Quý Thiên Kim lập tức không nói lên lời, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí. Ông ta xua tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không tranh cãi với bà. Nhưng sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì bà cũng phải nói thật với người nhà của bà. Con người trên đời này có thể làm hại bà, nhưng người thân máu mủ ruột thịt của bà thì không.”

“Cháu không phải là con gái của dì nhưng từ lâu dì đã coi cháu là người thân ruột thịt của mình. Chúng ta không phải là người ngoài, dì luôn ở phía sau ủng hộ cháu. Cháu biết chưa?”

“Đúng vậy, cháu cứ tùy ý sai khiến hai cậu và anh trai của cháu. Nhà họ Quý chúng ta dương thịnh âm suy, con gái ít và chỉ có một cục cưng. Chúng ta ra mặt cho cháu, ai dám ức hiếp?”

Quý Mặc Nhiên cũng phụ họa theo.

Khóe mắt Hứa Trúc Linh ẩm ướt, vội vàng ôm lấy hai người họ.

“Vâng, Trúc Linh biết rồi, sau này Trúc Linh sẽ không vậy nữa.”

“Được rồi được rồi, khóc cái gì nữa, cháu cũng đâu còn là trẻ con nữa. Mau xuống tầng ăn sáng đi, dì đã phần cho cháu rồi. Cơm trưa ăn muộn một chút để cháu tiêu hóa đã.” Quý Thiên Kim dịu dàng nói, lúc này ông ta không hề nóng nảy gì.

Mọi người đều sống để yêu thương, người vì yêu mà chết thì có tư cách gì để nói Hứa Trúc Linh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.