Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1345 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1059. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Bà Cố nghe thấy lời này liền đột nhiên im lặng, mở miệng định nói tiếp câu chuyện lại phát hiện ngay cả một chữ mình cũng không thốt ra được.
Trên mặt bà ấy hiện lên vẻ ảm đạm, nói: “Sinh ra ở nhà họ Cố thì làm gì có tuổi thơ gì đáng nói chứ. Huống chi lúc đó Cố Triệt cũng không còn nhỏ nữa, sợ hai anh em nó tranh giành quyền thừa kế nên ngoài sáng trong tối cũng có rất nhiều lần muốn mưu hại hai mẹ con cô.”
“Cố Chí Thanh có thể bảo vệ cô, nhưng hai đứa con của ông ấy phải đi học, sao mà bảo vệ được? Trùng hợp thân thể cô cũng dần dần không ổn, căn bản không có năng lực chăm sóc bọn nó. Nếu cô đi rồi thì con đường của bọn nó sẽ càng khó đi hơn, vậy nên cô đưa bọn nó ra nước ngoài. Tuy xa nhưng an toàn, như vậy có thể xóa đi lòng nghi ngờ của Cố Triệt. Một lần chia cách này…không ngờ lại đã qua hai mươi năm, cô không xứng làm mẹ của bọn chúng.”
“Cô là thầy vỡ lòng của bọn chúng nhưng lại dạy hư bọn chúng. Cô khiến chúng nó buổi tối không được ngủ say, nhất định phải giữ tính cảnh giác đề phòng bị ám sát. Cô bảo chúng nó không được thả lỏng, không được đi chơi, nhất định phải bỏ công sức học tập nhiều hơn, học thêm càng nhiều thứ mới có thể đứng vững chân trong xã hội.”
“Cô bảo bọn nó không được tranh chấp với người khác, bởi vì thế lực nhà họ Cố không thể chống lưng cho bọn nó, bọn chúng bắt buộc phải học được cách nhẫn nhịn, âm thầm đợi mình trở nên mạnh hơn, có bị người ta đánh cũng đừng dễ dàng đánh lại.”
“Cô dạy bọn chúng không được giao ra hết mười phần thật lòng của mình cho người khác, không được đem quyền làm tổn thương mình giao vào tay người khác!”
“Đây chính là con cháu nhà họ Cố!”
Bà Cố lau mắt, đôi con ngươi đỏ hồng nhìn cô, nhưng trong mắt lại không có chút hối hận nào.
Trong lòng Hứa Trúc Linh phút chốc liền tràn đầy phức tạp, bà Cố không hề hối hận, bà ấy là đang dốc hết sức bảo vệ con mình, thân là mẹ bà ấy cũng không còn cách nào.
Cô từng đoán ngày tháng từ nhỏ đến lớn của Cố Thành Trung chắc chắn không vui vẻ gì, nhưng bây giờ mới biết rốt cuộc là khó khăn tới nhường nào.
Anh từ nhỏ đã phải lớn lên trong hoàn cảnh nguy hiểm phức tạp như vậy, sau đó lại vì chuyện anh hai bị nổ chết mà canh cánh trong lòng suốt bốn năm, ẩn nấp chờ ngày xuất kích.
Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng đối với bản thân thật sự quá khắc nghiệt.
“Tất cả đều là lỗi của cô, cô đã chọn Cố Chí Thanh, rõ ràng biết ông ấy đã có con, Phó Minh Nam nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, nhưng cô vẫn kiên quyết. Sự thật chứng minh, cô sai rồi, cô không hề có được tình yêu như trong tưởng tượng, kết hôn chưa mấy năm đã chia ly với chồng, bị giày vò cho người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí còn sinh ra đứa con của người khác.”
“Mà hai đứa con của cô cũng là một đường trắc trở, Thiện Linh cô phụ Thanh Hoàn, có lỗi với Cố Cố, Josh cũng không thể nắm tay nó cả đời. Cố Thành Trung càng là trực tiếp vì cô mà cùng cháu chia đôi ngả đường. Còn có Phó Thanh Viên, còn có…”
“Thôi vậy, không nói nữa, nói những thứ này thì có ý nghĩa gì đâu chứ. Thời gian không thể chảy ngược lại, cô cũng không có cách nào vứt bỏ mấy đứa trẻ này, chúng đều là tình thân máu mủ với cô.”
Bà Cố nhớ lại một đời của mình, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.
Đần độn ngu ngơ, như mơ như mộng.
Bây giờ cảnh xuân không còn, cũng đã không còn bao nhiêu người có thể cô phụ nữa.
Bà có thể làm được gì cho Cố Thành Trung thì làm chừng nấy thôi.
Bà không lo cho ai cả, chỉ mang áy náy với anh, bà thật sự nợ anh quá nhiều rồi.
“Trúc Linh.”
Bà Cố nắm chặt lấy tay cô, nước mắt tuôn trào nhìn cô.
Cô có thể cảm nhận được một trái tim của người làm mẹ, cô cũng từng sinh con nên đương nhiên hiểu được.
“Thành Trung là một đứa trẻ tốt, cháu cũng vậy, cô rất thích đứa con dâu như cháu, cô mong rằng hai đứa có thể sống tốt với nhau. Cô có chết cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là vợ chồng hai đứa có thể ở bên nhau, hòa hòa thuận thuận. Con cái cũng không quan trọng, quan trọng là hai đứa thôi biết không?”
“Cô…cháu biết ạ.”
Cô trịnh trọng gật đầu, lúc này cô không muốn làm giận dỗi anh nữa mà chỉ muốn đi gặp anh thôi.
Rất nhớ rất nhớ.
“Được, cô đợi Thành Trung lại cưới cháu lần nữa, để cô nhìn cho thật kỹ, cũng không biết cô có thể thấy được không.”
“Có thể, đương nhiên có thể!” Hứa Trúc Linh liên tục gật đầu: “Cháu nghĩ…cháu nghĩ đây cũng là chuyện mà thân là con trai như Cố Thành Trung muốn làm, muốn cho cô được hạnh phúc, để cô nhìn anh ấy hạnh phúc, thấy anh ấy trọng tình trọng nghĩa, trọng thân tình.”
Cố Thành Trung sinh động sâu sắc, là một người đàn ông cứng cỏi.
Người được anh bảo vệ là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Bởi vì anh là một người…vì người khác mà có thể không màng tất cả.
Con người sống trên đời, ai có thể gặp được một người dám vì bạn mà từ bỏ hết tất thảy, nguyện ý nhảy vào núi đao biển lửa cũng không chối từ?
“Cháu hiểu là tốt, vậy cô cũng yên tâm rồi!” Bà Cố vui mừng gật đầu.
Hứa Trúc Linh an ủi bà ấy sau đó sắp xếp xe đưa bà ấy về.
Cô vội vàng quay vào phòng thay đồ đầu bếp đi, bây giờ cô chỉ muốn đi gặp Cố Thành Trung!
Cho dù chỉ mới gặp nhau hôm qua.
Nhớ nhung như biển cả cuộn trào mạnh mẽ.
Cô xách túi vội vã chạy ra khỏi tiệm, vì vội vàng nên hoàn toàn không chú ý tình hình bên ngoài dẫn đến đâm thẳng vào lòng một người.
Bây giờ không phải giờ cơm, căn bản sẽ không có ai nên cô mới không thèm nhìn đường.
Thấy cô sắp té ngửa ra sau thì lại được đối phương nắm chặt cổ tay mạnh mẽ kéo ngược lại vào lòng.
Cô rơi vào một vòng ôm ấm áp rắn chắc, sau đó liền ngửi thấy một mùi thơm mát lạnh!
Mùi bạc hà?
Cứ như tuyết ngày đông tan ra, khiến người ngửi như cảm nhận được cảm giác thấm vào ruột gan.
Cô rất quen với mùi này, bởi vì trên người Cố Thành Trung cũng có mùi thơm nhàn nhạt ưu nhã như vậy.
Cô vô thức nâng mắt lên, phát hiện người đến có thân cao khoảng một mét tám đến một mét chín, thân hình cân đối, có thể nói là thân hình người mẫu.
Khuôn mặt này…hình như mình cũng từng gặp ở đâu rồi.
Người nổi tiếng trên tạp chí sao?
Nhất là đôi mắt kia, thật sự quá quen thuộc.
Lúc Hứa Trúc Linh còn chưa kịp phải ứng lại thì bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp quyến rũ, còn thấp thoáng vẻ buồn cười: “Cô Linh, cô muốn nhìn tôi tới bao giờ? Tôi đẹp đến vậy sao?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì cực kỳ lúng túng, sau khi tỉnh táo lại cô liền lập tức lùi về sau một bước kéo dãn khoảng cách ra với anh ta.
“Xin chào? Anh đến để dùng bữa sao? Vậy anh vào đi…”
“Tôi đã đặt chỗ buổi trưa nhưng đến trễ mất rồi.”
“Không sao không sao, đều được cả. Chỉ là…anh đến ăn một mình sao?”
Cô nhìn sau lưng anh một cái, không thấy ai cả, rất ít khi có người tới ăn cơm một mình, đa số đều là đi cùng bạn bè.
Dù sao, một mình ăn cơm thật sự rất cô đơn.
“Chỉ một mình tôi thôi cô Linh.”
“Xin hỏi…chúng ta quen nhau sao? Tôi thấy anh rất quen…”
“Tôi là của Dương Việt của ngân hàng trang sức, trước kia tôi tổ chức triển lãm châu báu có từng mời cô và anh Trung tới. Được tin cô Linh tự mở nhà hàng nên vẫn luôn muốn đến ủng hộ, nhưng khó lấy vé quá, đặt chỗ thật khó khăn. Không dễ gì mới đợi xếp đến ngày hôm nay thì bạn tôi lại cho tôi leo cây, nên tôi chỉ có thể đến một mình rồi.”
“Ồ ồ, tôi nhớ ra rồi!”
Cô vỗ vào đầu mình một cái, trên thực tế cô không hề nhớ người này là ai, nhưng chắc là trong bữa tiệc có từng gặp qua, khuôn mặt thật sự rất quen thuộc.
Cô nhìn đồng hồ một cái, vì đang vội nên liền nói: “Vậy anh vào đó dùng bữa đi, anh nói với lễ tân vị trí đặt trước, lần sau lại đưa bạn tới nhé, tôi mời khách.”
“Vậy tôi cảm ơn cô Linh trước nhé.”
“Ừ ừ, dùng bữa vui vẻ, vậy tôi đi trước đây.”
Trái tim Hứa Trúc Linh đã sớm bay tới chỗ Cố Thành Trung rồi nên căn bản không hề chú ý tới đáy mắt người đang đứng trước mặt này có xẹt qua vẻ âm trầm.
Bên trong còn che giấu cả ý cười quái dị.
Anh ta nhìn theo bóng lưng Hứa Trúc Linh rời đi, sờ sờ mũi, còn có thể cảm nhận được ấm áp lưu lại trên má.
Mặt nạ da người dùng tốt thật đấy, nếu lấy được cả mặt nạ trong tay Tần Nhâm Thành thì anh ta liền có thể lũng đoạn cả Đà Nẵng, muốn làm gì thì làm rồi.
Cố Thành Trung, những gì anh nợ tôi, tôi sẽ từ từ tính lại hết!