Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1305: Chương 1305: Chương 1351




Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1351 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1065. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Bây giờ nhìn lại thì đối phương tiến công quá mạnh mẽ, mục đích rõ ràng là nhằm vào tập đoàn Cố Linh, thậm chí có thể liên lụy đến nhà họ Quý.

Bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ mặt nạ da người của Cố Thành Trung, miễn cho bị Hắc Ảnh cầm đi làm bậy.

Hứa Trúc Linh thấy ông nghiêm trọng như thế thì cũng ý thức được chuyện này không nhỏ, ra sức gật đầu.

"Cháu sẽ bảo vệ nó thật cẩn thận ạ!"

"Nhớ kỹ, không được đưa cho bất cứ ai ngoài Cố Thành Trung!"

Hứa Trúc Linh gật đầu đảm bảo, chỉ thiếu mỗi thề độc!

Vài ngày sau đó Tần Nhâm Thành chợt mất tích, Quý Thiên Kim nói ông ta có việc tư cần xử lý, hai ngày sau mới trở lại.

Mà cùng lúc ấy, người bên ngân hàng thật sự tới tìm Hứa Trúc Linh, nói Tần Nhâm Thành giao cho cô vài thứ, cần cô nghiệm chứng thân phận mới có thể mở ra.

Người của ngân hàng đích thân đến nhà hàng, vì Tần Nhâm Thành là khách hàng lớn, cần phục vụ tận nhà.

"Cô Hứa, đã xác nhận không sai, cô ký tên vào đây đi. Món đồ kia từ đầu tới giờ đều chưa từng giao cho người thứ ba, toàn bộ hành trình do đích thân tôi mang từ nước ngoài về, cô có thể mở ra kiểm tra."

Hứa Trúc Linh cũng tò mò đồ bên trong là gì, bây giờ đã cần mở ra kiểm tra cô cũng thuận theo mà mở.

Bên trong là... một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve.

Xem dáng vẻ này có vẻ giống... mặt của Cố Thành Trung?

Cô càng nhìn càng kinh ngạc, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, lại không hiểu ý đồ của Tần Nhâm Thành.

Nhưng dù sao chú cũng không hại cô, cô đóng hộp lại, ký tên xác nhận, sau đó định đi tập đoàn Cố Linh.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã va thẳng vào ngực một người.

Mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc, lành lạnh nhẹ nhàng.

"Au ui..."

Hứa Trúc Linh ôm trán kêu đau, sau đó bị người ôm vào lòng, bên tai là tiếng nói khàn khàn bất đắc dĩ của Cố Thành Trung: "Sao hậu đậu thế? Có va đau em không?"

Anh dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa trán cô.

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ trừng mắt lườm anh: "Sao anh lại đến đây?"

"Nhớ em thì đến!"

"Anh thẳng thắn ha! Chúng ta còn chưa công bố với bên ngoài là chúng ta giả ly hôn đâu đấy!"

"Anh đến tìm vợ trước cứu vãn tình cảm cũng không có gì sai đi. Em vội vội vàng vang đi đâu thế?"

"Đang định đi tìm anh thì anh đến, vào phòng em đi."

Cô kéo tay anh lên thẳng phòng ngủ trên tầng hai.

Lên đến nơi, Hứa Trúc Linh cẩn thận đóng cửa phòng, đưa hộp nhỏ cho anh: "Đây là đồ chú gửi cho anh, chú ấy dặn mãi là phải đưa tận tay anh, có vẻ nghiêm trọng lắm!"

"Hả? Thế à?"

Cố Thành Trung thoáng cau mày, nhìn chằm chằm chiếc hộp rơi vào trầm tư.

Lát sau, anh mở hộp ra, thấy chiếc mặt nạ bên trong thì mày càng cau chặt hơn.

Bởi vì anh im lặng quá lâu nên không khí có vẻ nặng nề vô cùng.

Hứa Trúc Linh khẩn trương: "Sao vậy ạ?"

"Em biết biệt danh của Tần Nhâm Thành ở Hắc Mao là gì không?"

"Ảnh Họa Bì phải không?"

"Biết vì sao là Ảnh Họa Bì không? Vì ông ấy có thể biến thành người khác, tài năng của ông ấy chính là có thể mô phỏng giống hệt người mà ông ấy muốn. Tay nghề này gần như thất truyền rồi, hơn nữa quy tắc rất nặng, trên thế giới này số người có thể làm được như vậy ít ỏi không có mấy. Ông ấy làm mặt nạ của anh cũng chứng minh anh chính là một đường lui của ông ấy. Nếu ông ấy bị kẻ thù đuổi giết có thể đeo mặt nạ của anh lên chạy trốn. Nhưng bây giờ ông ấy lại... trả mặt nạ cho anh!"

"Đây là đồ bảo mạng của chú, bây giờ lại trả cho anh... nghĩa là sao? Chú có ý gì?"

"Ảnh Họa Bì gặp phiền toái, thứ này đáng quý như thế lại đưa anh chẳng lẽ... chẳng lẽ sợ người có tâm dùng mặt nạ này làm chuyện bất lợi với anh?"

"Cái gì? Chú gặp chuyện ạ? Chú ấy ra ngoài mấy ngày nay rồi!"

Hứa Trúc Linh chợt căng thẳng, sốt sắng vô cùng.

Cố Thành Trung cũng trở nên nghiêm túc, cơ thể vô thức bày ra tư thế đề phòng.

Không khí trong phòng ngày càng nặng nề, làm Hứa Trúc Linh khó thở.

Cô cảm thấy rấ không thoải mái, cả ngày nay mí mắt giật liên tục, cô khó chịu vô cùng.

"Giao cho anh đi, anh có thể tìm được ông ấy."

Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng trong trẻo như gió.

Hứa Trúc Linh gật mạnh đầu, cũng chỉ có thể dựa vào Cố Thành Trung mà thôi.

"Tạm thời đừng nói với nhà họ Quý, chắc chắn bọn họ chưa biết chuyện này, có biết cũng chỉ lo lắng suông thôi. Chờ bên này anh tra ra manh mối lại đến tìm em."

"Vâng."

Nghĩ đến chú gặp phải nguy hiểm mà mình không giúp được gì, Hứa Trúc Linh siết chặt nắm tay đến phát đau.

Cố Thành Trung không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Mà Hứa Trúc Linh cũng chỉ có thể ở lại nhà hàng sốt ruột chờ tin của anh.

Phú Quốc.

Tần Nhâm Thành lên đường tìm chiếc mặt nạ thứ hai của mình, là đối tượng được lựa chọn tiếp theo trong tầng lớp thượng lưu, cũng chính là đối thủ một mất một còn của Quý Mặc Nhiên, hai người kia đấu suốt bao nhiêu năm đều không có kết quả.

Mặt nạ khác ông ta có thể không cần, nhưng mặt nạ Cố Thành Trung và người kia thì phải giải quyết.

Mặt nạ của Cố Thành Trung đã trả lại cho chính chủ, vậy để ông đích thân giải quyết chiếc kia đi.

Tuy thời điểm chế tác hao phí vô số tâm huyết của Tần Nhâm Thành, nhưng lúc này nếu không hủy mới là hậu họa vô cùng.

Tần Nhâm Thành tìm tới nơi gửi mặt nạ, là một hiệu cầm đồ cũ nát, không biết đã mở bao lâu rồi.

Ông ta đội mưa tiến vào, lấy tờ giấy ký gửi năm đó ra.

"Ông chủ, tôi muốn lấy lại đồ của mình."

Ông chủ nhìn giấy ký gửi trước mặt thì trợn tròn mắt, nhận ra người tới mới vội dẫn đối phương vào buồng trong.

Mười phút sau, ông chủ cầm một hộp gỗ lim có vẻ cổ xưa tới, hai tay đưa lên: "Ảnh Họa Bì đại nhân, đây là đồ của ngài. Ngài đeo mặt nạ làm tôi suýt không nhận ra!"

"Cảm ơn đã bảo quản nó giúp tôi bao năm nay!"

"Đừng nói chỉ là bảo quản, nếu ngài cần thì nói một tiếng tôi sẽ lập tức mang tới tận nơi. Nếu không phải lúc trước ngài tha cho tôi một mạng, giúp tôi rửa tay gác kiếm thì tôi đã không còn sống đến hôm nay rồi. Bây giờ tôi vợ con đề huề, cũng coi như sống thành công, ân tình của ngài và lão Cửu đại nhân tôi ngàn lần chết cũng không dám quên."

"Được rồi, giờ không phải lúc ôn chuyện."

Tần Nhâm Thành không dám liên hệ với ông ta, sợ vừa gọi tới Hắc Ảnh sẽ lập tức tra được địa chỉ bên này, đến trước mình một bước.

Mà mấy ngày này ông ta giấu thân phận, đổi qua chuyển lại đến Phú Quốc đã phải cẩn thận vạn lần rồi.

Chỉ có tự tay phá hủy thứ này ông ta mới an tâm được.

Tần Nhâm Thành quyết đoán mở hộp ra, thấy chiếc mặt nạ bên trong thì vành mắt hơi nóng lên, đang định hủy nó lại bỗng nghe được tiếng súng đằng sau.

Đoàng, đoàng, đoàng.

Ba tiếng súng nổ vang vọng.

Một viên đạn găm vào đầu gối Tần Nhâm Thành, làm ông ta ngã khỏi ghế dựa, quỳ phịch trên mặt đất.

Một viên nổ tung đầu ông chủ bên cạnh, chết không nhắm mắt.

Ông ta thậm chí không rõ mình vì sao mà chết, vừa mới rồi còn cảm khái mình vợ con đề huề, nháy mắt đã đi xuống địa ngục.

Sau lưng Tần Nhâm Thành vang lên giọng nói quen thuộc.

"Ảnh Họa Bì, ông làm tôi tìm ông thật vất vả!"

Tần Nhâm Thành quay đầu, lại thấy gương mặt mình không thể tưởng nổi.

Là mặt Cố Thành Trung.

Ông ta trợn tròn mắt, chỉ vào Hắc Ảnh: "Cậu... sao cậu lại lấy được mặt nạ của Cố Thành Trung? Sao có thể?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.