Họ đi tới nhà hàng, Dương Việt rất lịch sự, không để phụ nữ phải đụng vào, một mình tự khiêng hết đồ đi.
Anh ta mặc bộ đồ màu xanh đậm, lại khiêng những đồ vật nặng, nhìn vào cực kỳ không hợp nhưng không khiến khí chất trên người anh ta giảm bớt.
Hai người con gái rảnh rỗi, Hứa Trúc Linh đi đến quầy định làm cho Dương Việt một tách cà phê nóng hổi,coi như là cảm ơn anh ta.
“Chuyện kia….Chị Trúc Linh, chị cảm thấy anh ấy thế nào…?”
Châu Vũ ngại ngùng hỏi, đôi má đều đỏ hết lên.
“Rất tốt, mấu chốt là người ta rất quan tâm em, chị nhìn không sai đâu.”
“Nhưng... nhưng anh ấy năm nay hai mươi bảy tuổi, em mới… em mới mười tám tuổi, còn có ba năm học đại học, anh… anh ấy sẽ chờ em sao?”
“Nếu thật lòng yêu em thì cho dù là bao nhiêu năm anh ta vẫn sẽ chờ em.”
Châu Vũ được sinh ra trong gia đình khoa bảng có truyền thống hiếu học, chưa bao giờ yêu đương bởi vì gia đình quản giáo quá nghiêm.
Bố cô là giáo sư nổi tiếng của một trường đại học danh giá của Đà Nẵng, mẹ là hiệu trưởng của trường trung học số một tại khu vực, các chú dì đều là người có danh tiếng.
Tuy không phải là người kinh doanh nhưng là một giáo sư nhân dân nên vẫn luôn được mọi người tôn trọng.
Như vậy là quá đủ để phù hợp với Dương Việt.
Chẳng qua là Châu Vũ quá ngây thơ, dù sao cũng được gia đình che chở bảo vệ quá tốt nên không biết thiên hạ rất nham hiểm.
Cô rất may mắn, đúng lúc mình khờ khạo ngây ngô nhất thì gặp được Cố Thành Trung, luôn được anh che chở.
Châu Vũ cũng có thể được như vậy.
Em... em còn chưa đồng ý quen anh ấy, nhưng mà anh ấy đang theo đuổi em, em có chút bất ngờ, dù sao chúng ta cũng đều thấy thời gian quá ngắn. Em còn muốn nhìn kỹ lại, quan sát sự nhiệt tình của anh ấy, em cũng sợ... sợ bị lừa dối.”
“Cẩn thận một chút cũng tốt, mất một chút thời gian nhưng không bỏ sót người tốt cũng không dung túng người xấu, không được để cho người khác làm tổn thương mình nhớ chưa?” Cô vỗ vỗ bả vai của Châu Vũ: “Có chuyện gì thì hãy đến tìm chị, chị luôn coi em là em gái nên không cần khách sáo với chị!”
“Vâng, so với Dương Việt, em càng thích chị Trúc Linh hơn.”
Cô ấy ôm chặt cánh tay của cô, nở một nụ cười ngọt ngào.
Mỗi người đều có thần tượng riêng, có người ở xa vời vợi, không thể nào chạm được.
Cô ấy lại rất may mắn, thần tượng đang ở ngay trước mặt, cùng nhau đi hết chặng đường giống như một huyền thoại.
Sau khi trang trí cà phê xong, Hứa Trúc Linh yêu cầu Châu Vũ đem qua cho anh ta.
Dương Việt cũng làm xong việc, đang nghỉ ngơi thấy cô ấy đem cà phê tới thì vội vàng đứng dậy bưng cà phê giúp cô.
“Cẩn thận kẻo bị bỏng!”
Anh ta nói với giọng ấm áp.
Châu Vũ đỏ mặt lên, đáy mắt không giấu nổi nét rung động.
“Cảm ơn!”
“Không có gì, anh rất vui khi giúp được em.”
“Lát nữa tôi còn phải vào phòng bếp, không thể phục vụ anh, anh vẫn ở ngồi ở ghế cũ sao?”
Dương Việt bao hết một vị trí trong quán, mỗi ngày đều đến nên cô ấy cũng đã thấy quen.
Anh ta nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay thì không được, công ty anh có việc, cần anh về xử lý.”
“Vậy sao….”
Dù cô ấy cố bình tĩnh nhưng nét mặt vẫn lộ ra vẻ tiếc nuối không thể giấu được.
Cô ấy nghịch ngón tay, cảm thấy có chút hụt hẫng không biết nói gì.
Dương Việt xoa đầu của Châu Vũ, lấy trong túi ra một gói kẹo, nói: “Em không nhịn được miệng nên hãy nhờ bạn giữ hộ, kẹo này trong nước không mua được. Buổi chiều anh không tới thì lấy một viên ra ăn thì cũng không cảm thấy quá nhớ anh.”
“Ai thèm nhớ anh!”
Châu Vũ vội vàng nói dối.
“Được, được, được, em không nhớ anh, là anh nhớ em.”Dương Việt nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Nhưng mà ai biết được, đằng sau nụ cười này chính là một trái tim dữ tợn xấu xí.
Anh ta rất hợp làm diễn viên, diễn rất chân thực, đây chính là cách sinh tồn của anh ta.
“Không nói nữa, bây giờ anh đi đây.”
“Đợi đã!”
Châu Vũ chạy vào trong quầy lấy một bịch bánh bích quy, mở ra đưa cho anh ta một ít.
“Bánh quy sôcôla, tôi nghe nói anh rất thích ăn nên tôi làm cho anh, Anh cho tôi kẹo, tôi đưa cho anh bánh bích quy, có qua có lại.”
Dương Việt nghe vậy, nhìn bánh bích quy trước mặt một lúc không nhúc nhích, lông mày khẽ cau lại.
“Anh không thích sao?”
“Không có, chẳng qua là gần đây quá nhiều việc nên lâu rồi không ăn, vậy mà em còn nhớ rõ. Xem ra, em đang dần hiểu anh, thật đáng mừng, cuối cùng công sức của anh cũng được báo đáp.”
Anh ta cười yếu ớt, nếm bánh quy.
Sô cô la đen từ từ hòa tan, đập vào đầu lưỡi khiến anh ta buồn nôn.
Anh ta thật sự không thích ăn đồ ngọt, vị vô cùng khó chịu, rất dễ buồn nôn.
Nhưng Dương Việt thích ăn nên đành phải chịu thôi.
Sau khi ăn hết một miếng bánh, anh ta cầm bịch bánh bích quy lên, nói: “Anh mang về ăn, anh đi trước đây.”
Dương Việt rời đi, lúc lái xe ngang qua thùng rác, không chút nghĩ ngợi anh ta liền ném bịch bánh vào thùng rác.
Sự dịu dàng trên gương mặt anh ta dần nhạt đi, lộ ra cảm giác lạnh lùng.
Nhìn gương mặt tuấn tú trong gương, anh ta chậm rãi nở một nụ cười khinh thường.
Sở dĩ anh ta dùng thân phận Dương Việt là vì muốn tiếp cận Châu Vũ để hiểu rõ thói quen hằng ngày của Hứa Trúc Linh.
Mặc dù hai người họ đã ly hôn nhưng vẫn giữ mối quan hệ mật thiết.
Hiện giờ, Cố Thành Trung đã đi rời đi, nên anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Về phần cô gái Hứa Trúc Linh này, lúc cần thiết thì cô vẫn là vũ khí để anh ta trả thù Cố Thành Trung.
Mỗi ngày anh ta đều tặng hoa tươi, anh ta quan sát thấy, Châu Vũ sẽ đem hoa đặt ở trong phòng ngủ, chỉ có cô ấy và Hứa Trúc Linh có thể vào.
Hương thơm của bó hoa kia đã được xử lý đặc biệt.
Lúc đầu, Cố Thành Trung đẩy Hứa Trúc Linh ra vì sợ cô sẽ bị đầu độc, nhưng cuối cùng anh cũng không thoát khỏi điều này.
Chỉ có điều, lúc này đây không phải là gây ảo giác mà là độc dược mãn tính.
Thuốc giải độc. Trong tay anh ta chỉ có một viên duy nhất.
Kế tiếp, cái thân phận Dương Việt này anh ta cũng có thể vứt sang một bên.
Mấy ngày tiếp theo, Châu Vũ cảm thấy không yên lòng.
Làm việc qua loa, làm vỡ nhiều đĩa sứ quý giá, còn rất ngu ngốc.
Hứa Trúc Linh đương nhiên biết sao cô ấy lại như vậy, Dương Việt vài ngày không tới nghe nói là ra nước ngoài công tác, hình như thời gian đi là rất lâu.
Châu Vũ đang đắm chìm trong sự ấm áp thì đột nhiên không thấy Dương Việt, khó giấu nỗi buồn. Dù sao vẫn là một cô gái nhỏ nên không tránh khỏi việc không thể điều chỉnh tâm lý tốt được.
Nhưng mà, Dương Việt vẫn đều đặn mỗi ngày đều gửi hoa tới, thỉnh thoảng cũng có lời nhắn hoặc cuộc điện thoại.
Lúc nhận hoa là lúc cô ấy vui vẻ nhất, cô ấy cẩn thận lấy bình hoa, cắt bỏ rễ cây sau đó đặt vào trong bình bày ở ống thông gió ở phòng ngủ, hương hoa phảng phất khắp phòng.
Vì chuyện này mà cô ấy còn mua một quyển sách công nghệ để xem.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Hứa Trúc Linh nhìn Châu Vũ hỏi: “Không ngủ trưa sao?”
“Không, sắp đến tết nguyên đán, rồi cả giao thừa nữa, em đang suy nghĩ hoạt động năm mới.”
“Em muốn hoạt động trong cửa hàng hay muốn có người cùng em đón giao thừa?” Hứa Trúc Linh không nhịn được trêu ghẹo cô.
Tâm tư của cô gái nhỏ bị phát hiện, Châu Vũ cảm thấy rất xấu hổ.
“Chị Trúc Linh!”
“Được rồi, được rồi,việc trong cửa hàng em cũng không cần quan tâm nữa, dù sao cũng không có ai nghĩ đến. Anh ta nhiều việc, không thể tìm em, có thể hiểu được. Gia nghiệp nhà họ Dương lớn, anh ta lại là người làm chủ, cho nên tất nhiên sẽ rất bận. Anh ta không thể tìm em, thì em có thể tìm anh ta. Vé máy bay chị đã nhờ người chuẩn bị xong, địa chỉ của anh ta chị cũng đã ghi cho em, bây giờ chỉ còn em có muốn đi hay không thôi.”
“Chị Trúc Linh, chuyện này…”
“Chị chỉ chuẩn bị cho em, em có thể không đi, dù sao quyết định cũng là của em.Có nhiều loại bệnh như vậy nhưng bệnh tương tư lại là khổ nhất, có phải không?”
Cô cười nhẹ nhàng, có thể lúc nói lời này, trong lòng cô ngập tràn bi thương.
Nhiều loại bệnh như vậy nhưng bệnh tương tư vẫn là khổ nhất…