“Có, anh sẽ hôn em thế này.”
Lúc nói chuyện, Cố Thành Trung đã cho xe đỗ vào bên lề đường.
Đôi môi của anh khẽ phủ lên đôi môi màu hồng phấn của cô, một cái hôn vô cùng dịu dàng.
Cảm giác này giống như gió mùa xuân thổi qua, băng tuyết mùa đông dần dần tan chảy.
Trái tim của Hứa Trúc Linh cũng dần bị tan ra, cô không nhịn được giữ chặt lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.
Đúng vào lúc đó có người tới gõ cửa xe.
Hứa Trúc Linh vội vàng bình tĩnh trở lại, cô nhìn ra ngoài cửa xe.
Hai người quên mất không đóng cửa sổ.
Lúc đó, bên ngoài cửa xe có một cảnh sát giao thông khoảng hơn 40 tuổi đang chỉ vào một camera đằng trước.
“Anh chị… chú ý một chút, đây là tuyến đường lớn, cảnh sát kiểm tra chặt chẽ. Hai người ở đây ôm hôn thắm thiết như vậy, cả đội cảnh sát giao thông chúng tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.
Cô vội vàng xin lỗi và giục Cố Thành Trung lái xe rời đi.
Má cô nóng bừng, nhiệt độ không ngừng tăng thêm.
“Đúng là xấu hổ.”
Cô nói đầy khổ sở.
Đúng lúc đó điện thoại cô có thông báo, là từ trang Facebook của cô.
Cảnh sát thành phố Đà Nẵng đã tag cô vào bài viết, dừng xe ở lề đường để hôn nhau không phải là một hành vi nên làm, cần phải chú ý an toàn, dù sao đây cũng là tuyến đường có lượng phương tiện đi lại lớn.
Nhưng cũng khen ngợi Cố Thành Trung ít nhất cũng đã dừng xe vào lề đường, hai người không hề có bất cứ hành vi vi phạm pháp luật nào.
Chỉ trong 3 phút, bên dưới đã có hơn 1000 lượt share và có vô số bình luận.
“Chèo thuyền cặp này đúng là không khiến tôi thất vọng, tình yêu đúng là tuyệt vời.”
“Xe của tôi ở ngay đằng sau, lúc đó tôi còn bất ngờ không biết đây là xe Maserati của ai, không ngờ là của nam thần và nữ thần của tôi.”
“Chú cảnh sát cũng đúng thật là, người ta đang tình cảm với nhau tự dưng tới làm phiền, đúng là không có đạo đức.”
“Cũng muốn nhìn thấy cảnh này.”
Bên dưới bài viết có vô số người tag cô vào, cô thật sự cảm thấy mình không có chút mặt mũi vào để mất nữa.
“Cố Thành Trung, chúng ta còn lên mục tin tức xã hội nữa này…”
Hứa Trúc Linh khổ sở nói.
“Cũng tốt mà.”
“Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo anh ơi.”
“Em không béo.”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, trừng mắt nhìn anh một cái.
Cố Thành Trung dám nói cô là lợn.
“Anh mau lái xe đi, đúng là nhục quá đi mất.”
Cô không còn sức để tức giận với anh nữa.
Bọn họ nhanh chóng tới nhà hàng, cô vội vàng chuẩn bị nguyên liệu.
Có những lúc cảm thấy buồn ngủ, cô cố chịu một lát là cũng sẽ qua.
Cô cố lấy lại tinh thần, chuẩn bị nguyên liệu xong, cô lập tức chuẩn bị làm món Tây.
Cô vừa lấy định đèn khò lửa để nướng đồ thì bỗng nhiên cả người nghiêng đi.
Đèn khò lửa chuẩn bị rơi xuống đất thì cũng may tay kia của cô phản ứng nhanh, vội vàng tắt lửa, nếu không cả căn bếp này sẽ bị cháy mất.
Nhưng cô bị bỏng một chút, đầu ngón tay của cô đau rát.
Cố Thành Trung bước vào, thấy vậy thì vô cùng đau lòng.
Tay của cô vừa mới đi thương, nay bây giờ lại còn bị bỏng nữa.
“Em vẫn ổn chứ?”
Anh tìm giúp cô lọ thuốc bỏng rồi cẩn thận bôi cho cô.
“Anh… sao anh không mắng em? Anh không mắng em, em lại thấy không quen.
Cô cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ vừa làm sai.
Cố Thành Trung nghe thấy câu đó, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Cô đã thành ra như vậy rồi, anh làm sao nhẫn tâm để trách móc cô nữa?
“Làm đầu bếp vốn dĩ đã rất nguy hiểm, bị bỏng hay cắt vào tay cũng là chuyện thường gặp, chỉ cần anh đến kịp bôi thuốc cho em là được. Ngoan, em nghỉ ngơi đi, anh đi mua ít thuốc cho em.”
“Anh đừng đi, ở lại đây với em được không?”
Hứa Trúc Linh không phải bị ngốc, cô đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trên người mình.
Thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, cũng càng lúc càng sâu, cô thật sự rất sợ mình sẽ ngủ một giấc và không tỉnh lại nữa.
Cô không có gì tiếc nuối nhưng lại có nhiều thứ không buông xuống được.
Ví dụ như Cố Thành Trung và con, dì và cậu, anh Ngôn Phúc Lâm, Bạch Minh Châu và Cố Ngọc Vy…
Nhưng nếu cô không có phúc được hưởng, cô cũng đành bắt bản thân mình phải buông xuống.
Cố Thành Trung mềm lòng, ở lại bên cạnh cô, để cô gối đầu lên chân mình.
“Em nghỉ ngơi đi, anh ở đây không đi nữa.”
“Cố Thành Trung… anh có biết sau khi người chết đi sẽ biến thành sao không? Trên trời có nhiều sao như vậy, liệu anh có tìm được em không? Ngôi sao sáng nhất chính là em, bởi vì em sẽ cố gắng đốt cháy mình, cố gắng phát ra ánh sáng để anh có thể nhìn thấy em. Cố Thành Trung, mỗi buổi tối anh nhìn lên bầu trời sao, em sẽ luôn ở đó…”
Thần trí cô bắt đầu không tỉnh táo, cô không biết mình đang nói linh tinh những gì.
Cuối cùng cô mơ màng và mất đi hoàn toàn tri giác.
Cố Thành Trung nghe được những lời đó, lòng đau như cắt.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.
“Chị Trúc Linh?”
Châu Vũ đi vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang dựa đầu vào lòng Cố Thành Trung ngủ thiếp đi, giống như là một em bé vậy.
Cô gọi rất lớn nhưng Cố Trúc Linh vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Trái tim cô quặn lại một nhịp.
Đã mấy ngày nay Hứa Trúc Linh không liên lạc với cô. Trước đây dù bận thế nào, cô cũng dành thời gian ra hỏi thăm Châu Vũ học được gì, có tiến bộ nhiều không.
Cô đợi một ngày, không có tin tức gì nhưng vẫn yên tâm học hành.
Ngày thứ hai, vẫn không có tin tức, cô bắt đầu cảm thấy không yên.
Ngày thứ ba…
Châu Vũ không ngồi yên được nữa, điện thoại gọi không được nên cô đành vội vã trở về.
Là cô lén trốn về đây chứ cô có nói thế nào với Gordon và bếp phó, bọn họ cũng không chịu cho cô đi.
“Chị Trúc Linh làm sao vậy ạ?”
“Cô ấy bị Hắc Ảnh hạ độc?”
“Hắc Ảnh? Anh ta là ai?”
“Anh ta chính là Dương Việt, cũng là Cố Thành Trung trong khoảng thời gian trước, cũng là Ngụy Ảnh ông chủ của tiệm hoa. Tôi biết cô là người tiếp xúc với Hứa Trúc Linh nhiều nhất, tên Hắc Ảnh kia đã đã hạ độc cô ấy như thế nào vậy?”
Cố Thành Trung nhíu mày, ánh mắt nhìn Châu Vũ lạnh lùng.
“Trúng độc?” Châu Vũ không có thời gian bất ngờ vì sao ba người kia lại cùng do một người biến thành thì đã bất ngờ về chuyện Hứa Trúc Linh trúng độc.
“Không đúng, khoảng thời gian đó chị Trúc Linh bận rộn chuyện trong tiệm, không có thời gian ở bên cạnh…Cố Thành Trung. Chẳng trách trên người ba người đó đều có cùng một mùi hương quen thuộc. Chị ấy ở cạnh em nhiều thời gian nhất, làm sao có thể trúng độc được?”
“Không có đồ vật lạ? Chẳng hạn như hương đốt gì đó sao?”
Tạ Quế Anh sở trường nhất trong việc điều chế hương độc, có lẽ dựa vào những loại nước hoa gì đó.
“Hương đốt!”
Châu Vũ nghe xong câu này không khỏi nhìn sang bó hoa khô rất to để trên bàn.
Màu hồng và màu trắng cắm chung với nhau, thật sự rất đẹp.
“Hoa, mỗi ngày đều có hoa tươi. Về sau sau khi Dương Việt chết, cửa hàng hoa đều đưa tới một bó hoa khô và để ở đây.”
Cố Thành Trung nghe vậy trong lòng cảm thấy run rẩy, anh có thể đoán được điều gì đó xảy ra. Anh lập tức lấy một cành hoa xuống, chuẩn bị định đưa cho Nguyên Doanh nghiên cứu.
Chỗ con lại, anh đang định vứt vào trong thùng rác thì Châu Vũ ngăn cản.
“Đưa cho em được không?”
Châu Vũ hơi căng thẳng, cô nhìn thẳng vào bó hoa khô, đồng tử thu nhỏ, bàn tay run rẩy.
“Phải vứt nó đi, vứt nó đi càng xa càng tốt, những thứ này không tốt với hai người. Nếu em đoán không sai thì hương độc đó nhất định bắt nguồn từ đây.”
“Cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi đi một lát rồi về.”
Cố Thành Trung vội vàng đi gặp Nguyên Doanh nên giao Hứa Trúc Linh cho Châu Vũ.
Sau khi anh đi, Châu Vũ vẫn còn thấy kinh ngạc.
Hoa này có vấn đề, Dương Việt đưa hoa đến đây rất nhiều ngày và cuối cùng kết thúc bằng một đóa hoa khô.
Dương Việt cố tình theo đuổi cô, tặng hoa đến đây với mục đích để hạ độc sao?
Cô không phải là mục tiêu cuối cùng của anh ta mà là Hứa Trúc Linh.
Anh ta tiếp cận cô, là để cô để hoa tươi gần Hứa Trúc Linh?
Não cô lập tức trở nên tỉnh táo, cô thấy lạnh…
Cái lạnh thấm tận sâu vào trong xương tủy…