Châu Vũ nghe được lời này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô ấy không ngừng nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần.
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng rồi lại như cục đá nóng, làm thế nào cũng không thể nói ra nổi.
Lòng cô ấy lạnh lẽo, cuối cùng như ngã vào một hầm băng, không cách nào ấm áp trở lại.
Hai người cứ như vậy im lặng, không ai tắt điện thoại.
Cuối cùng cô ấy cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy hỏi: “Có phải… có phải chỉ cần tôi nghe lời anh, anh nói cái gì tôi làm cái đó thì anh sẽ cứu tôi không?”
“Đúng, nhưng…” Anh ta trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: “Cái giá phải trả chưa chắc em đã chịu nổi.”
“Không, tôi có thể!”
Cô ấy vội vàng nói.
Cô ấy nhất định có thể!
“Thật không? Bây giờ em đang tiếc cái mạng của mình sao?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ đến bố mẹ, em trai tôi, tôi vẫn muốn tiếp tục đi học, tôi còn muốn… tìm được người yêu, lấy chồng rồi sinh con nữa.”
“Lấy chồng sinh con?”
Nghe được bốn chữ này, tâm trạng anh ta cực kỳ không vui, nhíu chặt mày lại.
“Đúng vậy… còn muốn… tìm được tình yêu đích thực của đời mình.”
Cô ấy chua xót nói.
Có điều, cô ấy cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, cô ấy cũng không dám tin vào tình yêu.
Không, cô ấy tin, tình yêu ấm áp của Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung chính là tình yêu đích thực, chỉ là cô ấy không tin tình yêu sẽ đến với mình mà thôi.
“Em có thể tới đây rồi.”
Hắc Ảnh nói với giọng ra lệnh.
Nói rồi lập tức cắt đứt điện thoại.
Châu Vũ nhìn chiếc điện thoại di động bị tắt đi một lúc lâu sâu, mãi cho đến khi người phục vụ bên ngoài thúc giục cô ấy mới bắt đầu đi thay quần áo.
Cô ấy nhìn gương mặt chính mình trong gương.
Khuôn mặt không trang điểm, tóc dài buông xõa, trông vô cùng sạch sẽ.
Thế nhưng cả người lại vô cùng có sức hút.
Cô chưa từng ăn mặc như thế này, tuy hở hang nhưng không lộ liễu, không lộ ra những vị trí quan trọng, như vậy mới càng thêm mê người.
Hắc Ảnh thật sự sẽ bắt người uy hiếp, từ từ lừa gạt tình cảm của cô, hiện giờ chút danh dự còn sót lại của cô cũng đã bị anh ta lấy đi sạch sẽ rồi.
Bỏ đi, dù sao cũng phải chết, còn để ý làm gì chứ?
Cô ấy thở dài một hơi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra.
Sau khi mở mắt ra, đáy mắt không một chút sợ hãi.
Sạch sẽ trong suốt, không hề phù hợp với trang phục trên người chút nào, vô cùng mâu thuẫn.
Cô ấy đi ra người, nhân viên phục vụ nam xoay người nhìn cô ấy, Châu Vũ có thể thấy được dáng vẻ ngây người ra của anh ta.
Cô ấy đỏ mặt tía tai, chân khẽ run lên.
Sao cô ấy lại phải chịu nhục nhã như vậy chứ, ăn mặc hở hang trước mặt đàn ông, để người ta tùy tiện ngắm nhìn.
Giống như là... một món đồ chơi, mang theo hơi thở dâm đãng.
Châu Vũ cúi đầu, tức giận nói: “Còn không đi đi?”
Nhân viên phục vụ nam lúc này mới lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu.
Anh ta bước về phía trước nhưng đôi mắt vẫn luôn dán vào người cô ấy, từ đầu đến cuối đều không rời đi.
Lúc đi qua hành lang, khó tránh khỏi sẽ gặp vài người cả nam lẫn nữ.
Thậm chí còn có người đàn ông trực tiếp chặn cô lại, hỏi cô bao nhiêu tiền, có muốn đi cùng anh ta tới quán bar không.
Người phục vụ nói không được, suýt chút nữa còn ra tay đánh nhau.
Cuối cùng giám đốc tới cũng không giải quyết được, vì vậy không tránh khỏi kinh động tới Hắc Ảnh.
Hắc Ảnh đi xuống lầu, vừa liếc mắt một cái đã thấy Châu Vũ trong đám người.
Thật sự là… quá chói mắt.
Ánh mắt cô ấy vô tội sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa còn thanh thuần quyến rũ, thật sự rất mê người.
Đã vậy hôm nay cô ấy còn mặc như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thấy cảnh xuân vô hạn, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng khó mà rời mắt nổi.
Anh ta nhíu chặt mày, như thể bị dính chặt lại, không cách nào dãn ra.
Anh ta biết dáng người cô ấy không tồi, dù mùa đông mặc nhiều quần áo vẫn có thể nhìn ra đường cong cơ thể.
Nhưng anh ta không ngờ lại đẹp đến mức này, quả thật là đẹp đến hút hồn!
Đáng chết, biết ngay là bảo cô ấy vào phòng thay đồ sẽ dẫn tới nhiều tên háo sắc như vậy mà!
Anh ta sầu não, vội vàng bước lên phía trước.
Lúc này giám đốc còn đang cố gắng giải thích Châu Vũ là khách chứ không phải nhân viên nữ ở đây.
Nhưng mà tên khách kia uống rượu say, nhất định bám riết không chịu tha.
Sắc đẹp ở ngay trước mặt, có mấy người đàn ông có thể chịu được chứ.
“Anh biết tôi là ai không? Gọi ông chủ các người tới đây, hôm nay tôi phải đưa cô gái này đi, ai dám ngăn cản!”
Đúng lúc này, phía sau anh ta đập tới một bàn tay.
“Ai…”
Anh ta vừa xoay người, chưa kịp nói xong đã ăn một cú đấm lên mặt.
Cú đấm này khiến mặt mũi anh ta bầm dập, máu mũi không ngừng chảy ra.
“Ông chủ!”
Giám đốc sợ hãi kêu lên.
Đây là nơi buôn bán ngầm của xã hội đne.
“Đánh gãy xương hắn thành từng khúc cho tôi, sau đó mang tới rải trên đường.”
Lời nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng khiến người ta không khỏi rét run, sợ hãi run lên bần bật.
Vốn dĩ còn đang cãi cọ ầm ý trên hành lang, trong chớp mắt đột nhiên lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người giống như quỷ thần kia.
Không, là Tu La! Địa Ngục Tu La.
Châu Vũ ngây ngẩn cả người, sợ hãi đến nỗi đồng tử co rút lại.
Khi cô ấy còn đang ngây người ra, Hắc Ảnh đã nắm lấy tay Châu Vũ, định đưa cô rời đi.
Châu Vũ bước đi vội vàng, không cẩn thận lại va vào người phục vụ kia.
Người phục vụ theo bản năng vươn tay ra kéo tay cô ấy, không cẩn thận đụng phải nơi mềm mại kia.
Trong nháy mắt, mặt Châu Vũ đỏ bừng lên, khẽ lui về phía sau.
Mà người phục vụ cũng nghẹn tới đỏ mặt, thế nhưng anh ta… chảy máu mũi.
Hắc Ảnh dừng chân, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người phục vụ.
Anh ta sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Anh ta cũng vậy.”
Hắc Ảnh chỉ nói bốn chữ lạnh như băng.
Châu Vũ mở to mắt nói: “Anh ta làm gì sai chứ?”
“Anh ta nhìn em, còn dám suy nghĩ bậy bạ.”
Hắc Ảnh kéo Châu Vũ đi, không quay đầu lại nói.
Cô ấy tiến vào thanh máy, cánh cửa thang máy dần đóng lại, cô nhìn thấy vẻ mặt người phục vụ kia trở nên trắng bệch, đôi mắt như mất hồn, có lẽ đã biết mình không còn đường sống nữa.
Nội tâm Châu Vũ khẽ run lên.
Hắc Ảnh kéo cô ấy, cánh tay nóng ran, rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, sao lại có thể… sao lại có thể tàn nhẫn như thế.
Anh ta làm gì sai chứ?
“Là… là anh, là anh bảo tôi mặc như thế này, là anh gây phiền phức như vậy, sao anh không trừng phạt chính mình mà lại trừng phạt bọn họ chứ? Đây là cái đạo lý gì!”
Châu Vũ cắn chặt răng, gằn từng câu từng chữ nói.
Cánh tay nhỏ nắm thật chặt thành quyền, dùng sức thoát khỏi bàn tay to lớn của anh ta.
Hắc Ảnh xoay người nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy đỏ bừng như một con thú nhỏ bị thương.
Bởi vì tức giận mà ngực đập phập phồng liên hồi.
Ánh mắt anh ta dừng trên đó, căn bản không có ý rời đi.
Cô cảm thấy nhục nhã, giơ tay che lấy người.
“Tôi hỏi em nhé!”
“Đạo lý cá lớn nuốt cá bé em không hiểu sao? Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, tôi đứng ở nơi cao nhất nên tôi có thể tùy ý xử lý bọn họ.”
“Trong mắt anh rốt cuộc có pháp luật hay không, anh đang phạm pháp đấy!”
“Luôn có vài nơi pháp luật không được nhắc đến, thế giới này không có ai là trong sạch cả. Có điều em ngu xuẩn như vậy mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ, đúng là không dễ dàng, sao em lại không bị ai lừa vậy?”
“Cho nên… tôi mới gặp phải anh đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, nước mắt đã làm nhòe đôi mắt cô ấy từ lúc nào không hay.
Hắc Ảnh nghe được lời này, cả người đột nhiên cứng đờ.