“Chiều nay tôi sẽ về London, sau này sẽ không bao giờ quấy rầy các người nữa. Về phía Phó Minh Nam, dã tâm của ông ta rất lớn. Người ông ta muốn đối phó thực sự là vợ chồng Cố Đình Sâm, em cẩn thận một chút.”
“Tôi có thể giúp Cố Thành Trung nhưng em phải là người đến cầu xin tôi. Tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện vụn vặt này nữa. Dù sao đi nữa thì cũng đừng để anh ta đến cầu xin tôi. Nhìn thôi cũng thấy đáng ghét rồi.”
“Cảm ơn anh, Diên.”
“Em ngoài câu này ra thì không còn câu nào mới lạ hơn sao?”
“Lần sau gặp lại anh, tôi sẽ mang theo loại hồng trà mà anh thích, còn có bánh quy mà tôi tự làm nữa.”
Cô thoáng nghĩ rồi khóe miệng vẽ nên đường cong và nói.
“Tôi muốn ăn bánh kem có vị matcha.”
“Được, vậy anh ở nhà chuẩn bị nguyên liệu đi, lần sau đến sẽ dùng phòng bếp nhà anh.”
Cô nói đến những lời này liền thở phào nhẽ nhõm. Cuộc trò truyện phảng phất giống như lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
Trận tuyết đầu mùa vừa rơi ở London không lâu, cô ở đầu đường nhìn thấy Diên mặc một bộ trang phục lộng lẫy, nhìn thoáng qua có phần ngạc nhiên.
Giống như búp bê bước ra từ trong truyện tranh vậy. Mái tóc xoăn dài và xõa bồng bềnh trên váy.
Chỉ đáng tiếc con búp bê này không biết đi và cũng không biết nói chuyện.
Anh sẽ an tĩnh qua từng nét bút, nét họa nằm gọn trong lòng bàn tay bạn, họa vào trong tư tưởng của bạn chính là sự yếu ớt.
Diên như vậy sau thời gian ba năm đã thay đổi nhanh chóng và đứng trước mặt cô như bây giờ.
Dáng người rắn rỏi không còn yếu ớt vô lực như lúc đầu. Bây giờ là một bờ vai rắn chắc cùng bóng lưng rộng lớn.
Từ váy thành âu phục, từ nữ tính đến anh tuấn.
Từ hiền lành đến hiện tại... bất đắc dĩ trở thành kẻ tính kế.
Môi bước đi của anh cô đều chứng kiến.
Hai người đều thay đổi rồi nhưng vẫn chưa quên tư tưởng ban đầu.
Như vậy là đủ rồi.
Chuyến bay chiều nay của Giản sẽ do Halley trực tiếp lái trực thăng riêng đến đón anh về nhà.
Hứa Trúc Linh nhìn anh rời đi.
Trên phi cơ, Halley hỏi: “Vì sao vẫn không nói cho bọn họ sự tồn tại của Cynthia?”
Diên nghe thấy lời này môi khẽ mím lại không nói lời nào.
“Tư lợi cậu giấu đi thực sự là không nhỏ chút nào!”
“......”
Diên vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là ly rượu cầm trên tay có phần cứng đờ.
“Bỏ đi, tôi cũng lười không muốn nói chuyện với cậu, dù sao thì cậu cũng không nghe tôi nói. Cynthia càng lớn càng giống Hứa Trúc Linh, tôi xem thử cậu giấu được nhất thời chứ có giấu được cả đời không?”
Halley tức giận nói.
Diên nghe thấy lời này tâm trạng anh trong nháy mắt cũng ngưng đọng lại.
Giấu được nhất thời, giấu cả đời có được không?
Lời này, anh cũng đã liên tục tự hỏi bản thân.
Ở bên này, Hứa Trúc Linh cũng đã đưa Cố Thành Trung về nhà tĩnh dưỡng.
Châu Vũ cũng đến thăm vài lần, tuy rằng tinh thần không tốt như trước nhưng tâm tình rất tốt, lúc tỉnh táo đều nói cười.
Lúc cô ấy nói chuyện đột nhiên ngủ thiếp đi, sau đó liền bị Nhạc Tư đưa đi.
Nhưng đến ngày thứ ba, người đến không phải là Châu Vũ mà là Nhạc Tư.
Không thấy Châu Vũ nữa.
Nhạc Tư sử dụng hết tất cả nguồn lực đều không thể tìm thấy.
Hơn nữa việc này liên quan đến một người. Cậu không dám khẳng định.
“Ai? Cậu không dám khẳng định sao?”
“Cậu chủ Phó Minh Tước.”
“Anh ta?”
Hứa Trúc Linh nghe đến tên anh ta thì da đầu trở nên tê dại. Tại sao lại có thể liên quan đến anh ta?
“Nếu thực sự là cậu chủ ra tay thì tôi căn bản không có biện pháp nào cả. Trước đây xã hội đen đều là do cậu chủ quản lý. Tại địa bàn quen thuộc của cậu ấy tìm người căn bản là vô dụng. Tôi biết mối quan hệ giữa bà Cố và cô Vũ rất tốt, vì vậy tôi đến để xin bà Cố giúp tôi.”
“Nếu như đại ca của tôi quay trở về mà không thấy cô Đình thì anh ấy... anh ấy nhất định sẽ phát điên mất.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cố Thành Trung điên lên rất đáng sợ. Phó Thiết Ảnh là anh em của anh, cả hai người đều là người cố chấp, từ sâu bên trong đều chảy dòng máu giống nhau.
Mà Phó Thiết Ảnh còn tệ hơn nữa. Anh ta vốn đã cực đoan, làm ra bất kỳ chuyện điên rồ gì cũng không đáng ngạc nhiên. Không có việc anh ta không dám làm, chỉ có việc anh ta không làm mà thôi.
Chuyện này rất nghiêm trọng. Cô không cách nào tự đưa ra quyết định nên liền đi tìm Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe vậy lông mày anh cũng cau lại.
“Phó Minh Tước và Châu Vũ có quan hệ gì không?”
“Thực ra là không có quan hệ gì. Đại ca vẫn luôn bảo vệ cô Châu Vũ rất kĩ. Nhưng hẳn là cậu chủ biết được quan hệ của cô Đình với đại ca. Lúc trước khi đề cập với đại ca đại ca việc giải quyết Dương Việt, còn nổ súng làm cô Đình bị thương. Đại ca vì chuyện này đã rất tức giận, náo loạn một phen với cậu chủ.”
“Vì vậy, anh ta biết quan hệ giữa Phó Thiết Ảnh với Châu Vũ.”
“Đúng vậy. Không lẽ... cậu chủ muốn báo thù đại ca, vì vậy đã ra tay từ cô Vũ sao?”
“Không đâu, Phó Minh Tước không phải là kẻ so đo tiểu tiết như vậy. Anh ta rõ ràng là muốn trả thù...” Mặt Cố Thành Trung lạnh xuống, khẽ nói: “Anh ta muốn báo thù thực sự là Phó Minh Nam.”
“Ông Nam? Chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Còn mấy ngày nữa Phó Thiết Ảnh trở về?”
“Lẽ ra chỉ cần vài ngày, nhưng lại bị chậm trễ do vài chuyện vặt vãnh. Tất cả đều là do ông Nam bàn giao.”
"Xem ra Phó Minh Tước và Phó Minh Nam đã thông đồng với nhau rồi. Phó Minh Nam sợ là đã biết chuyện của anh ta với Châu Vũ rồi nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức truyền ra. Xem ra Phó Minh Tước vẫn chưa đem người giao cho Phó Minh Nam.”
“Không được, không thể để cho ông chủ biết được!”
Sắc mặt Nhạc Tư cứng lại.
“Cố Thành Trung, anh nghĩ cách đi. Nếu như Phó Minh Tước đem người giao cho tên ác ma kia thì Châu Vũ có còn đường sống không?”
“Hiện tại chỉ có thể tìm Phó Minh Tước trước.”
Anh bất lực nói. Tìm không thấy Phó Minh Tước thì tất cả đều phí công.
Cũng chỉ có anh ta mới có bản lĩnh đem người đi dưới mắt của Nhạc Tư.
Thợ săn tiền thưởng với phần thưởng cao nhất trong danh sách không phải là đến một cách vô ích.
Cố Thành Trung đây một khi tìm người thì phải tìm ra manh mối.
Nói đúng ra là Phó Minh Tước cố ý để lộ ra sơ hở.
Trong một quán rượu cũ nát, Phó Minh Tước đang uống thứ bia rẻ tiền
Anh ta mặc một bộ đồ rất tùy tiện nhưng vẫn không thể giấu đi được khí chất cao quý cùng với hơi thở nguy hiểm trên người..
Không ít cô gái muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị sự lạnh lùng của anh ta chặn lại.
Hứa Trúc Linh dìu Cố Thành Trung đi vào. Qua mấy ngày tĩnh dưỡng anh đã hồi phục rất nhanh.
Thể chất của anh vẫn luôn tốt hơn người khác, cho nên người khác cần phải nằm trên giường nửa tháng, còn anh mới chỉ sau năm ngày là anh có thể gắng gượng xuống đất, vết thương cũng dần dần lành lại, có thì cũng đã đóng vảy lại rồi.
“Lại gặp mặt rồi.”
Anh ta nhàn nhạt nói.
“Anh vẫn nợ tôi năm phát súng.”
Hứa Trúc Linh không nói, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.
"Đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là đang làm việc thay người khác. Chỉ có như vậy tôi mới có thể hoàn toàn đổi lấy sự tự do cho bản thân và không bị Phó Minh Nam truy sát. Còn có Phó Viên, cậu ấy cũng được tự do rồi. Phó Viên không chỉ là em trai tôi, cậu ấy cũng là em trai cùng mẹ khác cha của cậu đấy. Tôi giúp đỡ không chỉ mình tôi thôi đâu.”
“Vậy thì hai phát.”
“Tại sao cậu lại nhỏ mọn vậy? Nếu như không phải tôi bắn, Diên tùy tiện tìm một cái, cậu nghĩ cậu vẫn còn đường sống sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy anh ta nói cũng đúng.
Ngộ nhỡ người khác không có mắt, không nắm chắc được sẽ thành vết thương chí mạng hoặc trở thành người tàn phế thì phải làm sao?
Lời này nói ra, chẳng khác nào cô còn phải cảm kích anh ta?
“Tại sao tôi lại không biết anh là người biết nói chuyện như thế, rất biết cách ngụy biện?” Cố thành Trung khinh thường liếc nhìn anh ta, nâng ly rượu lên nói: “Nhưng mà, thực sự phải cảm kích anh. Năm phát bắn của anh để Diên thành toàn cho chúng tôi. Cũng cảm ơn anh đã không lẫn lộn chuyện riêng để giết tôi.”
“Khách sáo rồi. Từ sau khi Ngọc Diệp mất đi, ai cũng không đáng chết. Tôi đáng chết nhất, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục sống.”
Anh ta cười khổ rồi trút bia xuống bụng.
Hứa Trúc Linh nghe được lời này nhất thời trong lòng cũng cảm thụ được.
Phó Minh Tước à...
Là người làm bạn căm thù, nhưng mà cũng là người khiến bạn không thể căm thù quá vài giây.