“Cậu từng hứa cái gì? Bất cứ người nào làm hại đến Châu Vũ thì đều phải bước qua thi thể của cậu. Cậu còn sống mà về gặp tôi làm gì? Để tôi nhìn rồi nổi điên sao?”
“Đại…đại ca…em…cầu xin anh, hãy để em giúp đỡ tìm kiếm cô Vũ, sau khi tìm được…em chắc chắn sẽ lấy cái chết tạ tội!”
Nhạc Tư đau khổ giãy dụa.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này thì đôi mắt phượng thâm sâu kia bỗng nhiên híp lại, bên trong xẹt qua ánh sáng đáng sợ.
Cuối cùng, Nhạc Tư đang nhếch nhác ngã trên mặt đất lập tức quỳ dậy không dám nói gì nữa.
“Là ai làm?”
“Là…là cậu cả.”
“Phó Minh Tước!”
Ba chữ này là được rít ra từ trong kẽ răng, mang theo tràn đầy phẫn nộ.
Chuyện đầu tiên Phó Thiết Ảnh quay về chính là triển khai hình thức tìm kiếm trải rộng tại Đà Nẵng, nhưng cũng chỉ biết được rất ít manh mối, căn bản không tìm được nơi dừng chân của Phó Minh Tước.
Anh ta quá quen thuộc với cách thức làm việc của hắc đạo, cũng quá hiểu biết về tác phong làm việc của mình.
Anh ta là thợ săn tiền thưởng xếp hạng cao nhất trên bảng, không chỉ biết chấp nhận nhiệm vụ mà còn biết che giấu hơi thở của mình, dù sao cũng là người thường xuyên làm chuyện nguy hiểm, thứ không thiếu nhất chính là kẻ thù.
Anh ta có thể bình an vô sự đến hôm nay đương nhiên cũng sẽ có cách chạy trốn độc đáo của riêng mình.
Tìm kiếm ba ngày không có kết quả, Phó Thiết Ảnh đã nóng vội mất hết kiên nhẫn.
Anh ta có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ Phó Minh Nam, không có tin tức gì liên quan tới Châu Vũ vậy chứng tỏ rằng bên phía Phó Minh Nam vẫn chưa bắt được người.
Chỉ cần bên đó chưa tìm được, vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội.
Phó Thiết Ảnh không tìm được Phó Minh Tước, vậy thì chỉ còn cách dùng chiêu hiểm khiến anh ta tự tới tìm mình.
Mồi dụ duy nhất chính là… Phó Minh Diệp.
Càng gần đến năm mới, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Người nhà họ Quý cũng trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Duyệt binh cuối năm, tổng kết cuối năm bên phía chính phủ, Quý Mặc Nhiên chạy khắp nơi tham gia thuyết giảng, Quý Quốc Thịnh thì lại buôn bán ở nước ngoài không về.
Quý Cảnh An và Quý Khiêm đã đi bộ đội, năm nay có thể về hay không còn không nói chắc được.
Quý Thiên Kim trở thành người nhàn nhất nhà họ Quý này, không có chuyện gì thì chơi đùa với đứa trẻ.
Minh Diệp đã hiểu chuyện rồi, nhìn cứ như một bà cụ non vậy, mỗi ngày đi học tan học đều cực kỳ ngoan ngoãn, làm bài tập cũng không cần mình chỉ dạy mà mỗi lần đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mỗi lần đón cô bé tan học thì thầy cô đều phải khen cô bé cả một lúc mới chịu thả bọn họ rời đi.
Còn Cố Hy hoặc là ở lại nhà họ Quý vài ngày, hoặc là đón về bên nhà cũ nhà họ Cố, chạy qua chạy lại cả hai bên cực kỳ vui vẻ, ngược lại không có nhiều thời gian thân cận với bố mẹ cậu.
Quý Thiên Kim vừa đón Minh Diệp về nhà liền phát hiện trong nhà có hơi không đúng lắm.
Có người từng đến đây!
Đây là trực giác chỉ có của phụ nữ, mà trực giác của bà ta trước nay đều luôn rất chuẩn.
Bà ta giao Minh Diệp cho người làm rồi hỏi hôm nay có người nào tới đây không, nhưng người làm lại lắc đầu nói không có.
Vì vậy bà ta liền một mình đi lên lầu, sau đó liền phát hiện cửa phòng ngủ đang mở ra.
Trong lòng bà ta âm thầm cảnh giác, vội vàng cầm lấy một cái bình hoa, cẩn thận từng li từng tí bước qua.
Bà ta đẩy cửa ra liền thấy có một bóng người đang đứng trước cửa sổ.
“Ông là…”
Lời còn chưa nói xong thì đã tắt nghẹn lại giữa cổ họng.
Bà ta hoảng hốt nhìn vào bóng lưng của ông ta, nửa ngày cũng nói không ra lời.
“Ông…”
Người đó chầm chậm quay thân lại, là…Tần Nhâm Thành.
“Ông về rồi?”
Trong lòng Quý Thiên Kim run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng nghẹn ứ.
“Đúng vậy, tôi về rồi, Thiên Kim.”
Ông ta tràn đầy thâm tình mà hô lên tên bà ta, bước lên trước muốn sờ mặt bà ta.
Quý Thiên Kim nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Bà ta vô thức nắm chặt lấy tay ông ta, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ứ nói không ra lời.
Nhưng, một giây sau khi bà ta nắm lấy tay ông ta thì sắc mặt liền cứng lại, lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn ông ta.
“Ông không phải Tần Nhâm Thành, ông là ai?”
Sắc mặt Quý Thiên Kim tràn đầy ác liệt, bàn tay nắm chặt miệng bình hoa.
“Quả nhiên cái mặt nạ này vẫn không đủ hoàn mĩ, dù sao cũng không phải được tạo ra từ người có tay nghề nổi tiếng mà.”
“Không phải vấn đề của mặt nạ, mà là trong lòng bàn tay cậu không có vết sẹo mà tôi quen thuộc, cậu không phải Tần Nhâm Thành, cậu là… Hắc Ảnh?”
“Cảm ơn đã nói cho tôi biết, Ảnh Họa Bì chưa chết. Năm xưa khi ông ta rơi vào tay tôi, tôi còn cảm thấy buồn bực, sao ông ta có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy.”
“Nhưng tôi không ngờ ông ta lại giả chết nên không hề kiểm tra thi thể, muốn khích bác ly gián mối quan hệ giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một điểm nghi hoặc, cảm ơn bà hôm nay đã giải đáp cho tôi. Ảnh Họa Bì rất thông minh, biết tìm cho mình một con quỷ chết thay.”
Sắc mặt Quý Thiên Kim cực kỳ ngưng trọng, tuy thời gian làm vợ chồng giữa bà ta và Tần Nhâm Thành không lâu nhưng tình sâu nghĩa nặng, không có ai có thể phá vỡ được.
Lúc bà ta ở riêng một mình với thi thể thì đã bắt đầu điều tra, sau đó phát hiện quả nhiên người này không phải chồng mình, và cũng tìm ra được lời nhắn lại của Tần Nhâm Thành.
Đoạn thời gian đó bà ta luôn bận rộn chính là vì muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của Phó Minh Nam.
Mà Tần Nhâm Thành thì vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối tìm kiếm tội chứng.
Thế lực của Phó Minh Nam thật sự quá mạnh, khó có thể lay động được, muốn nhổ sạch tận gốc thì bắt buộc phải chuẩn bị vẹn toàn, nếu không sẽ bị Phó Minh Nam cắn ngược lại một cái.
“Nơi này là nhà họ Quý, cậu đừng có mà láo xược! Đừng thấy tôi là phụ nữ, thủ đoạn của tôi không yếu hơn bất cứ tên đàn ông nào. Đấu với tôi, cậu sẽ phải chịu thiệt đó!”
“Yên tâm, tôi không có ác ý gì với bà, cho dù biết Ảnh Họa Bì còn sống thì tôi cũng không quan tâm đến. Động tĩnh mấy tháng nay của bà ở Hắc Đạo tôi đều biết đến, tôi đoán mục đích của bà rất đơn giản chính là muốn diệt trừ Phó Minh Nam. Tôi rất vui với chuyện này, sẽ không làm khó đâu.”
“Vậy cậu tới đây làm gì, lại còn mang mặt nạ của chồng tôi!”
“Bởi vì…tôi tới để mượn một người.”
Phó Thiết Ảnh cực kỳ âm trầm nói.
Rõ ràng đang giữa thanh thiên bạch nhật, bên ngoài ánh nắng ấm áp, nhưng…Quý Thiên Kim lại thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân xuyên tới tận đỉnh đầu, khiến bà ta cóng tới mức không dời nổi bước chân.
Tên đời sau này rất mạnh, còn mạnh hơn cả Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung như mãnh thú, mà anh ta thì lại giống dã thú, có thể không chút nhân tính mà nói, ánh sáng trong mắt khi nhìn người khác của anh ta đều tràn ngập vẻ chán ghét dữ tợn.
“Ai?”
“Phó Minh Diệp! Bố con bé đưa người của tôi đi mất, đến nay vẫn không chịu lộ mặt, tôi chỉ có thể ra nước cờ này thôi. Phiền bà giúp tôi nói với anh ta, ngày mai chúng tôi đổi người, nếu không…con gái của anh ta sẽ tan xương nát thịt!”
“Cậu dám!”
Quý Thiên Kim sốt ruột nói.
“Bà thử xem tôi dám hay không!”
Phó Thiết Ảnh đột nhiên tức điên lên, trực tiếp tóm lấy ly thủy tinh trên đầu tủ tàn nhẫn ném mạnh xuống đất: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi đã tìm trọn ba ngày, trọn cả ba ngày! Ông đây không rảnh chơi trò chơi vụng về này với anh ta, ngày mai tôi không thấy được người thì mọi người đều đừng hòng sống tốt! Tôi chẳng qua cũng chỉ có một cái mạng, chả sao cả, không giống các người còn có mối quan hệ gia đình.”
“Không có chuyện gì là ông đây không dám làm!”
Phó Thiết Ảnh vẫn luôn có gắng nhẫn nhịn đến giờ phút này, anh ta vốn không phải người có tính tình tốt gì, trước kia khi có Châu Vũ ở bên thì còn biết bớt bớt lại.
Nhưng bây giờ Châu Vũ đã không rõ sống chết, anh ta đang hận không thể lật tung trời đất, hủy diệt thế giới này.
Anh ta không được sống tốt thì cũng muốn cho tất cả mọi người đều sống không yên ổn giống mình.
Phó Thiết Ảnh đi về phía cửa phòng, nhìn dáng vẻ như là muốn dẫn người đi, Quý Thiên Kim muốn ra tay nhưng tốc độ sao có thể nhanh bằng anh ta được.
Anh ta nhấc tay lên đập vào cổ khiến bà ta trực tiếp ngất trên mặt đất, sau đó liền xoay người xuống lầu;.
Người hầu nhìn thấy Phó Thiết Ảnh lúc này đang đeo mặt nạ Tần Nhâm Thành xuống lầu thì đều la hét ầm ĩ nói là xác chết vùng dậy, vội vàng kêu bảo vệ tới.
Nhưng Phó Thiết Ảnh cứ như đang ở chỗ không người, đám người này căn bản không khống chế được anh ta mà ngược lại còn bị anh ta đánh cho lăn lộn đầy đất.
Cuối cùng, anh ta kéo Phó Minh Diệp đang đứng sau lưng người hầu qua, kẹp vào dưới nách rồi đưa đi…