Phó Minh Tước mím môi, không trả lời Phó Minh Nam.
Anh ta không có gì để nói về người cha tán tận lương tâm này.
Anh ta chỉ hận chính mình không có năng lực kết thúc sinh mạng của ông ta.
Khi anh ta quay người rời đi, anh nhìn Châu Vũ thật sâu như nói rằng cô tự mình cầu nguyện đi.
Sau khi anh ta đi, Phó Minh Nam nhìn Châu Vũ bằng ánh mắt tàn nhẫn và khát máu, trong lòng càng thêm đắc ý.
Đây cũng là lần đầu tiên Châu Vũ được nhìn thấy nhân vật phản diện được đồn đại.
Ngoài năm mươi tuổi, xương cốt còn rất chắc, chắp tay phía sau, cả người có vẻ thù địch.
Trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí, giống như con giun đất, uốn lượn từ khóe mày xuống má.
Lúc này ông ta đang nhìn chính mình, hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng mang theo ý cười.
"Cô là người phụ nữ mà súc sinh đó để ý? Chậc chậc chậc, khó mà đề phòng được, là tôi không dạy nó đàng hoàng, làm nó động lòng rồi. "
"Là ông làm cho anh ấy trở thành dáng vẻ hiện tại! Một thân một mình, mất hết tính người!"
Châu Vũ tố cáo hành động xấu xa của ông ta.
"Vậy thì sao? Nó làm người ta ghét như vậy, cô không phải vẫn thích nó sao? Cho nên tôi vẫn dạy tốt lắm!"
“Ngứa tai!"
Châu Vũ là người rất lễ phép, cô ấy sẽ lịch sự với bất kỳ ai lớn hơn mình.
Nhưng là người trước mặt này?
Cô ấy hận không thể mắng ông ta bằng những lời lẽ ác độc nhất!
"Cô gái nhỏ rất mạnh mẽ, yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không làm cho cô bị tủi thân đâu, còn phục vụ đồ ăn ngon uống ngon cho cô nữa. Bởi vì đối với tôi cô rất có giá trị lợi dụng!"
Nói xong, ông ta xua tay kêu người đưa cô ấy đi xuống.
Châu Vũ dừng lại, nhìn chằm chằm ông ta.
"Ông không muốn biết bí mật của Phó Thiết Ảnh sao?"
"Bí mật? Nó không có bí mật gì với tôi cả!"
"Thật không? Đó chỉ là những gì ông nghĩ mà thôi. Anh ấy đã dấu ông, âm mưu một cái gì đó có liên quan đến ông."
Khi Phó Minh Nam nghe vậy, thần kinh trở nên căng thẳng, đứng dậy khỏi ghế.
"Tên súc sinh đó thực sự định đụng tới tôi?"
"Không chỉ như vậy, tôi biết tất cả kế hoạch của anh ấy!"
"Chỉ dựa vào cô?"
Phó Minh Nam nhìn cô đầy thắc mắc, cân nhắc nội dung lời nói của cô.
"Trong khoảng thời gian này, tôi ngày đêm ở cùng với anh ấy, những gì tôi còn nhiều hơn ông đó! Những thứ này đều là anh ấy bí mật bàn bạc cùng Nhạc Tư bị tôi nghe được. Tôi còn biết ngày nào bọn họ sẽ ra tay nữa! Ông cẩn thận một chút, ông có một quân cờ đắc lực, nhưng ông không vững vàng gì, vì quân cờ này có thể giết ông bất cứ lúc nào! "
"Xung quanh ông có kỹ thuật phòng ngự tinh vi nhất, nhưng ông vẫn không yên. Ông luôn để một khẩu súng lục dưới gối của mình. Ông sợ rằng anh ấy sẽ giết ông vào ban đêm, đúng không."
"Sao cô có thể biết nhiều chi tiết như vậy?"
Phó Minh Nam bắt được trọng điểm, lạnh lùng nhìn cô ấy.
Những điều này đều do Phó Minh Tước nói cho cô ấy.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh, nói: "Những chuyện này đương nhiên do Phó Thiết Ảnh điều tra ra. Muốn hiểu rõ thói quen sinh hoạt và đi lại hàng ngày của ông, hoạt động mỗi ngày, rồi sẽ có một ngày đó chính là ngày mất của ông. Ông có muốn biết khi nào họ sẽ bắt đầu không?"
“Cô nói cho tôi biết à?” Phó Minh Nam nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười quái dị: “Sao cô lại để lộ bí mật? Cô bé, cô đang dụ tôi sao? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đó! "
"Bởi vì, anh ấy đã giết chết Dương Việt người mà tôi yêu nhất, tình yêu của đời tôi, tôi hận anh ấy, cho nên ta mới nguyện ý giúp ông."
Nghe vậy, Phó Minh Nam trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi thầm oán.
Châu Vũ không biết Dương Việt là do Phó Thiết Ảnh giả mạo sao?
Nghĩ như vậy thì hợp tình hợp tình hợp lý rồi.
"Vậy thì cô qua nói cho tôi biết đi."
Phó Minh Nam có chút động lòng, dần dần buông bỏ phòng bị.
Châu Vũ nghe đến đây, tim treo lên đến cổ họng, tiếp theo chính là giây phút mấu chốt nhất.
Cô ấy bước lại gần Phó Minh Nam, càng đến gần, tim đập càng nhanh.
Gần hơn...
Tiến gần hơn rồi!
Hai người chỉ còn cách một bước, bàn tay nhỏ bé giấu trong tay áo đã nắm chặt chuôi dao, chuẩn bị hành động.
Bước cuối cùng……
Lúc cô giẫm chân phải, tay cô ấy cũng động đậy, hung hăng vung tay đâm về phía ngực ông ta.
Beng…
Với một tiếng leng keng, con dao của quân đội Thụy Sĩ không thể đâm vào, ngược lại nó khiến miệng cô ấy tê dại, con dao rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh xôn xao.
Phó Minh Nam bình tĩnh nhìn cô ấy, lấy từ trong ngực ra một tấm sắt, ném xuống đất.
"Chậc chậc chậc chậc, tôi thật sự đánh giá quá cao cô, hóa ra cô chỉ có năng lực như vậy. Dựa vào cái này định giết ta sao?"
“Cô gái nhỏ, cô còn trẻ quá."
Ông ta chế nhạo, đá con dao găm dưới đất.
Dao găm xoay một vòng, đến bên chân cô ấy, Châu Vũ nhìn lưỡi dao sắc bén mà nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, cô ấy trực tiếp cầm nó và mạnh mẽ đâm vào ngực mình.
Nhưng những người xung quanh đã có đề phòng, ngay lúc cô cầm dao thì bị vệ sĩ lao tới giật con dao.
"Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy."
"Người khác muốn chết có thể khó, nhưng là tôi chết quá dễ dàng. Tôi bị trúng độc, hương thơm do Tạ Quế Anh nghiên cứu ra, tôi không còn sống được mấy ngày nữa đâu, tôi cũng sắp chết rồi."
"Ông muốn lợi dụng ta hại Phất Ảnh, ông hết hi vọng đi!"
"Gì?"
Phó Minh Nam nghe vậy, lông mày lập tức nhíu chặt, như thắt lại.
Ông ta nhấc bổng Châu Vũ trên mặt đất lên, rống lên: "Cô nói cái gì, nói lại cho tôi nghe đi!"
"Tôi nói, tôi sắp chết rồi. Phụt."
Cô ấy nhổ nước bọt vào Phó Minh Nam.
Sắc mặt Phó Minh Nam nhất thời ảm đạm đến khó coi, lật tay là một cái tát nặng nề.
Làn da mỏng manh và mềm mại của cô ấy, sao có thể chịu đựng được, hai má nhanh chóng đỏ bừng và sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vừa nóng vừa đau.
Khóe miệng ứa máu, tràn ra mùi tanh nồng
Cô ấy bị cái tát làm cho chóng mặt, nằm trên mặt đất, một hồi cũng không đứng dậy được.
"Nào, tìm Tạ Quế Anh cho tôi."
"Lão đại, trước đó cậu chủ đã đưa bác sĩ Quế Anh đi rồi, nói là nghiên cứu một loại độc dược mới. ông quên rồi sao?"
"Hóa ra tên súc sinh này đã đề phòng từ lâu? Tôi thật sự đánh giá thấp con thú này!"
Phó Minh Nam hung hăng bóp chặt nắm đấm, những lời này đều là cắn răng nói, làm người sợ hãi.
"Ông vẫn luôn nói anh ấy là súc sinh, đúng vậy, anh ấy là sói! Ông nuôi anh ấy như chó, sớm muộn gì cũng sẽ là thức tỉnh con sói trong xương của anh ấy, anh ấy sẽ xé nát ngươi! Đến lúc đó, ông sẽ bị chúng bạn xa lánh, chết không ai nhặt xác... "
Trước khi cô ấy nói xong, Phó Minh Nam cúi xuống, nắm lấy cổ cô ấy và đột ngột nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất.
Cô ấy đau đớn giãy giụa muốn bóp cổ ông ta, dù biết mình không làm được nhưng cô ấy cũng không muốn bỏ cuộc.
"Tôi sẽ không giết cô, nhưng là hành hạ cô cũng không sao. Nếu như cô ngoan ngoãn thì có thể bớt khổ, nhưng hiện tại..."
"Các người, từ từ thưởng thức đi, lần này đừng khách sáo, đừng thương hại."
Ông ta ném thẳng Châu Vũ vào vòng tay của người đàn ông phía sau, đây là những vệ sĩ của ông ta.