“Tùy tiện.”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhàn nói một câu, sau đó không thèm để ý tới nữa.
Người đàn ông trung niên cười tràn đầy ôn hòa, bỏ cây gậy qua một bên, bởi vì chân bị thọt nên lúc ngồi xuống có hơi phí sức.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, người đàn ông lại gọi một ly nước ép trái cây, nhưng phục vụ bảo không có.
Không ngờ người đàn ông lại tự móc từ trong túi mình ra hai quả cam, bảo bọn họ trực tiếp ép.
Phục vụ trừng lớn mắt, nghiêm trọng hoài nghi ông ta là tới để gây chuyện.
“Quý ngài, nếu ngài muốn uống nước ép thì có thể đến tiệm nước ép, nơi này là quán bar.”
“Nhưng tôi thích bầu không khí thế này, nhưng lại không muốn uống rượu, cậu ép nó giúp tôi, cứ nói giá, bao nhiêu tiền tôi trả là được.”
“Một triệu rưỡi?”
Người phục vụ thăm dò báo một cái giá, một triệu rưỡi, chỉ cần đè máy ép nước một lát, có thể nói là rất không đáng.
Trừ phi đối phương là người ngu, nếu không bây giờ sẽ lập tức nhấc chân rời đi.
Không ngờ người đàn ông lại cười, sau đó lấy từ trong túi ra ba triệu.
“Đi mua giúp tôi hai ly nước cam ép, cần hai ly, rồi ba triệu này sẽ là của cậu.”
Ánh mắt người phục vụ nhìn ông ta rất kỳ quái, cứ như đang nhìn một tên bệnh thần kinh, nhưng lại không thể từ chối được,
Sự mê hoặc của kim tiền là rất lớn.
Người phục vụ cầm tiền rời đi, người đàn ông còn nghiêm túc chờ đợi, không hề có ý nói chuyện với Phó Thiết Ảnh.
Mười phút sau, phục vụ bê hai ly nước ép trái cây tới, người đàn ông đem ly nước còn lại đưa đến trước mặt Phó Thiết Ảnh, chọc cho anh ta nhăn mày lại.
Ánh mắt anh ta tràn đầy ác liệt nhìn lên người người đàn ông, nói: “Ông muốn làm gì?”
“Chàng trai, đừng căng thẳng, tôi chỉ là thấy cậu uống nhiều rượu dễ có hại cho thân thể, nên uống chút nước ép hòa hoãn lại đi.”
“Ông cũng thật kỳ quái, đến quán bar uống nước ép, số tiền mà ông có đã có thể mua rất nhiều nước ép rồi.”
“Cách này của tôi đúng là vụng về, tôi hoàn toàn có thể mua nước ép rồi qua đây uống. Vậy nên, một chuyện có thể có rất nhiều cách giải quyết, tại sao con người lại muốn đi vào một con đường không có lối thoát chứ?”
“Tôi thích uống nước ép, lại thích không khí của quán bar, cậu xem, chẳng phải tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi sao? Có lúc lớn tuổi rồi cũng là một loại trí tuệ, qua thêm nửa năm nữa tôi đã năm mươi tuổi, đến lúc đó tôi lại thông minh hơn chút nữa.”
Ông ta cười tràn đầy hiền từ, phảng phất đang nói đến vấn đề của nước ép và quán bar, nhưng Phó Thiết Ảnh lại nghe cực kỳ quái dị.
Dường như, lời này có ý khác, những lời này cứ như nói bóng nói gió cho mình nghe.
“Ông biết tôi?”
“Tôi và cậu chưa từng quen nhau, cũng không biết cậu là ai, chỉ là khuôn mặt này của cậu khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, cậu có phải người nổi tiếng không, hay là diễn viên người mẫu gì đó?”
“Không phải.”
Anh ta lạnh lẽo nói, nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều biết Cố Thành Trung nhưng không một ai biết anh ta, thì trong lòng liền có hơi không thoải mái.
Cho dù anh ta không muốn làm cái bóng của người khác, nhưng anh ta cũng không nhảy ra khỏi cái vòng tròn này được.
“Uống thử đi, nước ép rất ngon đó.”
Người đàn ông tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng Phó Thiết Ảnh lại không thèm nhấp môi.
Ông ta không khuyên nữa, tính cảnh giác của Phó Thiết Ảnh rất cao, sẽ không uống đồ uống do người lạ đưa qua.
Người đàn ông uống nước ép xong liền thật sự rời khỏi quán bar, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Lúc đi trong miệng còn không ngừng lảm nhảm.
“Làm người đừng quá cứng nhắc, bất cứ chuyện gì cũng phải nghĩ thêm vài con đường. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Cá và tay gấu có lúc cũng có thể có được cả hai, nhưng phải xem xem cậu làm thế nào rồi.”
“Nhìn tôi đi, nước ép và quán bar, chẳng phải cũng có thể hoàn mĩ dung hợp sao? Không đúng, sau này tôi có thể đi tìm một quán bar yên tĩnh, có nước ép uống, tôi đúng là thông minh.”
Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời lảm nhảm kỳ quái của ông ta thì hàng mày càng cau chặt thêm.
Cá và tay gấu, có lúc cũng có thể có được cả hai, phải xem xem cậu làm như thế nào.
Nước ép và quán bar, cũng có thể hoàn mĩ dung hợp.
Vậy anh ta và Châu Vũ…
Có phải cũng sẽ có thể giống như Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh.
Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, cần phải động não suy nghĩ.
Anh ta trầm tư suy nghĩ, bàn tay bất giác bóp chặt ly rượu, không ngừng dùng sức.
Muốn có được Châu Vũ, bước đầu tiên bắt buộc phải đánh bại Phó Minh Nam.
Nhưng anh ta…vẫn chưa đủ sức.
Cách duy nhất chính là mượn sức của Cố Thành Trung, mượn sức tập đoàn Cố Linh.
Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt đen của anh ta không khỏi càng trở nên sâu thẳm.
Nhà họ Cố…
Mấy ngày tiếp theo, Cố Thành Trung thay thế Phó Thiết Ảnh, ngoài mặt bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Chọn lễ đường, chọn áo cưới, nhẫn, thiệp mời, quà lưu niệm…
Không chỉ mời người trong hắc đạo mà còn phải mời một số người trong bạch đạo, trong nhất thời số khách cần phải mời cũng không phải số lượng nhỏ.
Phó Minh Nam rất vừa lòng với chuyện này, ít nhất Phó Thiết Ảnh mà thời gian gần đây ông ta nhìn thấy đã không rảnh đã lo đến chuyện trong tổ chức, một lòng chuẩn bị hôn lễ.
Ông ta có thể nhân cơ hội này cắm người của mình vào, từ từ làm suy yếu thế lực của anh ta, đợi sau khi hôn lễ kết thúc thì ông ta liền có thể lập tức thu lại tất cả quyền lực của mình, sau đó khống chế anh ta.
Vậy ông ta sẽ không cần phải sợ con chó này sẽ cắn ngược lại chủ nữa!
Nhưng trên thực tế, Phó Thiết Ảnh đang ở trong tập đoàn Cố Linh, anh ta hoàn toàn không ngờ Cố Thành Trung lại không hề có ý che giấu gì với mình, tất cả văn kiện quan trọng anh ta đều có thể đọc được.
Thế lực của tập đoàn Cố Linh rốt cuộc hùng hậu tới mức nào, bây giờ anh ta mới coi như tiếp xúc tới được.
Trước đây nhìn thấy cũng chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi.
Đối với mười hai phần tín nhiệm của Cố Thành Trung, anh ta cũng không biết mình đang có tâm trạng gì.
Chỉ cần anh ta nuốt lời, thì liền có thể lập tức tướng anh một nước, khiến anh mất hết tất cả, thậm chí còn có khả năng mất cả mạng.
Anh ta rất muốn biết, rốt cuộc Cố Thành Trung lấy đâu ra dũng khí mà đem hết tất cả đều giao cho anh ta.
Bởi vì hai người đổi thân phận cho nhau, vậy nên anh ta và Châu Vũ gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, ngay cả nhắn tin cũng không được.
Anh ta rất ít khi quay về gặp cô ấy, mỗi lần gặp được cũng không biết phải nói gì, cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người có hơi quái lạ.
Gần đây Hứa Trúc Linh có tham gia một chương trình phỏng vấn, nếu anh ta đã giả làm Cố Thành Trung thì đương nhiên cũng phải đi cùng.
Vốn dĩ tổ chương trình yêu cầu hai người cùng đi nhưng Phó Thiết Ảnh đã từ chối.
Âm thầm giả vờ thì còn được, chứ lên chương trình, ở trước mặt người xem cả nước thể hiện tình yêu, anh ta làm không nổi.
Hứa Trúc Linh cũng không muốn, dù sao anh ta cũng không phải chồng mình, nên cuối cùng đành tìm cái cớ từ chối.
Chẳng qua Phó Thiết Ảnh vẫn luôn ngồi dưới đài, ống kính cũng thường quay đến anh ta.
Giữa chừng anh ta có đi toilet một lần, sau khi quay về thì người dẫn chương trình liền bắt đầu nhịn không được đặt câu hỏi.
“Anh Trung, ngày thường hai người đều là cùng nhau lên chương trình, sao lần này anh chỉ làm người xem thôi?”
“Bởi vì…” Anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, Hứa Trúc Linh cũng nghi hoặc nhìn anh ta.
Cứ cảm thấy, dường như anh ta đi tolet về thì cảm giác đã không còn như trước nữa.
Anh ta… anh ta không phải Phó Thiết Ảnh, mà là Cố Thành Trung.
Sau khi xác định, cô khiếp sợ ngồi dậy khỏi sô pha.
Cố Thành Trung vội vàng chạy đến, thấy cô có dáng vẻ này liền biến mình đã bị lộ rồi.
Anh nhếch khóe môi, tiếp tục nói.
“Bởi vì đây là chương trình của vợ tôi, tôi không thể lên đó giành ống kính của cô ấy được. Tất cả những thứ này đều là do cô ấy vất vả đạt được, mọi người không cần phải lo tới cuộc sống của hai vợ chồng chúng tôi, chỉ cần biết vợ tôi đã nỗ lực từng bước để đi tới hôm nay là được rồi.”
“Hôm nay, cô ấy là vai chính của chương trình, cũng là vai chính trong lòng tôi. Tôi muốn làm khán giả trung thành nhất của cô ấy, cũng muốn ngước nhìn nữ thần của mình.”
“Woa…”
Một phen lời nói này đã khiến bên dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.
Hứa Trúc Linh cũng bịt chặt miệng mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Nhưng khóe mắt cô lại cong lên, đây là vui tới mức rơi lệ.