Nhìn thấy anh ta đang từ từ bước từng bước tới gần, thần kinh của Hứa Trúc Linh lập tức căng thẳng tột độ.
Cô không ngừng nuốt nước bọt và cẩn thân di chuyển trở lại.
Nhưng cuối cùng lại đụng phải vào chân ghế sô pha rồi vô tình ngã xuống ghế sô pha.
Còn chưa kịp đứng dậy thì thân hình to lớn người đàn ông đã đè cô xuống, như một đám mây đen chặn cực chặt chẽ trước mặt cô.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt, anh đừng làm chuyện gì xằng bậy đó nha! Khổng Tử đã từng nói rồi, giữa thanh thiên bạch nhật không được làm chuyện gian dâm!"
"Hứa Trúc Linh, ngày thường cho em đọc nhiều sách không phải là để em tỏ ra vẻ vô học như vậy đâu, đừng tự tiện chụp bậy mũ cho thánh nhân! Hôm nay cho dù có là Thiên hoàng lão tử đến đây cũng không thể ngăn cản được anh, anh ngủ với vợ của mình là hợp pháp! "
"Không, anh, em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi, lẽ ra em không nên ăn nói bậy bạ."
Còn làm liên lụy đến Cố Ngọc Vy nữa, cô thật sự thấy rất có lỗi với chị em.
"Anh cái gì mà anh, gọi ba đi."
"Ách…"
Cố Thành Trung đã thay đổi rồi.
Trước đây cứ một mực muốn cô gọi là chồng, bây giờ lại sửa thành ba.
Vừa rồi cô chỉ là nghĩ lung tung một chút mà thôi, thật sự không hề có can đảm cũng như tâm tư gì hết!
Cố Thành Trung trực tiếp cúi người ôm ngang cô lên, cho dù cô có giãy dụa cũng vô ích, sau đó như chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: "Chuyện này... Anh đã quên là em đang bị thương rồi à?"
"Em đã quên lý do vì sao lại chuyển về đây rồi à?"
"Hả?"
Hứa Trúc Linh đột nhiên nhớ ra rằng chính cô là người đã đưa ra đề nghị về nhà vì không muốn làm chuyện xấu hổ ấy ở nhà cũ.
Xong rồi, cô đã tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Bây giờ cho dù cô có kêu đau đến thấu trời thì Cố Thành Trung cũng không tin tưởng nữa.
Cô được bế lên lầu, rồi bị người nào đó trực tiếp ném thẳng lên giường.
Không kéo rèm, không đóng cửa, cứ như vậy không thèm kiêng nể gì cả.
Hứa Trúc Linh không dám đánh anh, cũng không dám kêu lớn tiếng vì sợ làm kinh động đến người hầu ở dưới lầu.
Cô thật sự không biết mình đã trải qua hơn một giờ này bằng cách nào nữa.
Cố Thành Trung muốn cô ấy kêu lên, nhưng cô thực sự rất xấu hổ nên không dám kêu lên, mà anh cũng chỉ đánh vài cái lên mông cô rồi thôi.
Dù sao thì anh cũng biết da mặt của cô mỏng, chỉ vừa mới cởi quần áo thôi mà hai má cô đã đỏ như một con cua bị luộc chín cơ mà.
Sau khi xong xuôi, Hứa Trúc Linh nằm lỳ trên giường không muốn động đậy dù chỉ một chút, còn Cố Thành Trung thì lập tức xuống lầu làm vài món ngon để bồi bổ cho cô.
"Lẩu, không có lẩu là không được."
Bây giờ cô đến cả một chút khí lực cũng không có, giọng nói cũng rất yếu ớt, nhưng vẫn nhớ không quên món lẩu yêu thích của mình!
Cô bên này vừa nghỉ được một chút, không ngờ lại có một cuộc gọi từ điện thoại di động gọi đến.
Ngay sau khi vừa kết nối được, một tiếng hét thê lương của Cố Ngọc Vy từ phía bên kia vang lên: "Hứa Trúc Linh, tôi liều mạng với cậu!"
"Gặp người không tốt nha..."
"Vợ à, xem ra em vẫn còn có rất nhiều sức lực nha, vậy chúng ta lại làm lại một lần nữa nào."
"Tôi khinh cả nhà anh! Nguyên Doanh, tôi theo đạo Phật, anh đừng ép tôi..."
Dần dần, giọng nói của cô ta càng ngày càng nhỏ lại, sau đó điện thoại bị cúp.
Hứa Trúc Linh thầm lắc đầu, thật không ngờ nhà Cố Ngọc Vy cũng là một con sói đói!
Hứa Trúc Linh mở shopee ra, âm thầm xóa bỏ chiếc xe hơi mà Cố Ngọc Vy đã thêm vào giỏ hàng giúp mình.
Nếu chuyện này mà bị nhìn thấy một lần nữa, chỉ sợ rằng mình lại không thể xuống khỏi giường.
Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, Quý Thiên Kim đã mãnh liệt yêu cầu muốn đến nhà họ Quý đón năm mới, năm đầu tiên kết hôn bà đã ăn tết ở nhà họ Cố rồi, sang năm thứ hai cũng nên về nhà mẹ đẻ của mình.
Sau khi Tần Nhâm Thành trở về, nhà họ Quý càng trở nên hòa thuận vui vẻ.
Lúc này Hứa Trúc Linh mới biết rằng dì của cô đã biết được chuyện Tần Nhâm Thành chưa chết từ lâu rồi.
Thảo nào mà lúc cô phát hiện ra Phó Thiết Ảnh đang đóng giả làm Cố Thành Trung và tới tìm Quý Thiên Kim để hỏi mọi chuyện là thế nào, bà ta đã nói một câu.
"Rốt cuộc người bên cạnh mình có phải sẽ là người chung chăn chung gối với mình hay không, sau này sẽ rõ ràng."
Vì vậy, bà ta đã nhìn thấu từ lâu rằng cô chính là người bên gối.
Chẳng trách bà ta có thể tin tưởng vào việc cô sẽ không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giống hệt Cố Thành Trung của Phó Thiết Ảnh như vậy.
Năm nay có thể nói là một năm đầy những thay đổi bất ngờ, kể từ khi sinh con vào giữa năm thì sau đó liền không có một ngày nào là ngày nghỉ.
Nhưng rất may mắn rằng hiện tại mọi người vẫn có thể một nhà đoàn tụ, chỉ tiếc rằng đứa trẻ không có duyên phận ở chung cùng bọn họ.
Khi mà vạn nhà đều đang thắp đèn sáng rực, ở một nơi nào đó có một khu nhà trệt nhỏ hoang vu vắng vẻ.
Khung cảnh này thật sự không hợp so với những tòa nhà cao tầng xung quanh.
Với ánh đèn dầu thưa thớt,không thể nhìn rõ được rốt cuộc có bao nhiêu hộ gia đình ở đây.
Nơi này vốn dĩ cần phải được khai phá, nhưng có một số người lại không chịu rời đi, vì bọn họ ghét bỏ tiền trợ cấp khai phá quá ít, vì vậy mà trở thành những hộ gia đình bị cưỡng chế.
Những nhà đầu tư vì để khai phá được đã cắt đi nguồn điện nước, cho nên người dân ở đây phải cùng nhau góp lại mua một cái máy phát điện nhỏ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho một vài nhà sử dụng mà thôi, họ cũng không thể bật điều hòa, bởi vì một khi bật lên cầu dao sẽ bị đứt, và ngay lập tức sẽ có người ở bên ngoài cửa chửi ầm lên.
Ngay cả nước cũng được lấy từ một cái giếng, một ngụm có thể dành cho cả một gia đình.
Bên ngoài pháo hoa bắt đầu được bắn lên không trung, làm cả một vùng trời rộng lớn sáng rực lên.
"Khụ khụ..."
Một bóng người đứng trên một khoảng đất trống nhìn lên pháo hoa trên bầu trời.
Lúc này Phó Thiết Ảnh bước ra ngoài, trong tay cầm một chiếc áo khoác khoác lên thân hình gầy gò đơn bạc của Châu Vũ, nói: "Trời lạnh, trở về phòng đi."
"Năm nay, trời không có tuyết."
Cô nói: "Năm ngoái tuyết rơi rất lớn, em còn cùng làm người tuyết với em trai em, khụ khụ..."
"Thật xin lỗi, vì anh... mà em không thể về nhà ăn Tết, lại còn khiến thân thể của em ngày càng càng kém, ngày mai anh sẽ đi tìm Phó Minh Nam..."
"Được rồi, nếu anh còn nói lại lời này một lần nữa, chân trước anh vừa ra khỏi cửa, em ở sau lưng sẽ lập tức tự sát! Nếu vì em mà anh đã phải làm những chuyện táng tận lương tâm, giết anh trai giết cả cha mình, khiến cho em phải nợ máu của anh.”
Châu Vũ tức giận đến đỏ mắt, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn đầy cố chấp cùng quật cường.
Phó Thiết Ảnh nhìn cô ấy, đôi mắt thâm thúy, sống lưng thẳng tắp, bàn tay nắm chặt.
Anh ta đã cố gắng hết sức để chịu đựng.
Châu Vũ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.
Cô ấy đã sớm không tìm được thuốc giải, thân thể cực kỳ nặng nề, ban ngày hôn mê cả một ngày, nhưng đến buổi tối tinh thần lại rất sảng khoái.
Dù sao thì... hôm nay cũng là đêm giao thừa.
Có thể nhìn thấy pháo hoa trước khi chết, cũng có thể coi như cô ta chết mà không hề hối tiếc.
"Phó Thiết Ảnh, em không sợ chết."
Nhưng em... sợ anh chết.
Lời nói của Phó Thiết Ảnh bị nghẹn lại ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.
Nếu nói ra, Châu Vũ chắc chắn sẽ hiểu rõ chính mình, cô ấy nhất định sẽ biết anh ta vì những câu nói này mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Anh nặng nề đưa tay lên, rồi siết chặt lấy vòng eo của cô.
Cô đã gầy đi rất nhiều, một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể gầy gò đó cũng đủ khiến anh cảm thấy lo lắng rằng cô sẽ bị thổi bay đi mất.
"Về nhà đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
"Đây không phải là nhà của anh, anh chỉ là một người vô dụng, vì trốn tránh Phó Minh Nam mà phải đưa em tới đây chăm sóc..."
"Tại sao lại không được tính là nhà? Những căn phòng lớn, biệt thự lớn mới được tính là nhà sao? Ở đâu có anh, nơi đó với em chính là nhà. Mặc dù em và anh không có giấy chứng nhận, nhưng chúng ta cũng đã cử hành hôn lễ."
"Đó không phải anh, là Cố Thành Trung."
"Ở thời cổ đại có phong tục có thể thay thế được. Thế nào? Anh không dám thừa nhận sao?"
Đôi lông mày duyên dáng của cô ấy hơi nhướng lên, làn da nhợt nhạt vì ốm yếu nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ xinh đẹp yêu kiều của cô.
Dường như đôi mắt đen long lanh kia dưới ánh sáng lấp lánh của pháo hoa càng trở nên rực rỡ hơn.
"Anh... anh cảm thấy đã khiến cho em chịu ủy khuất, muốn bù đắp cho em một thứ gì đó tốt hơn."
"Không cần, đó... đã là một đám cưới mà em hằng mơ ước rồi, em thật sự rất thích. Dù nhìn anh Trung nhưng trong lòng em vẫn luôn liên tưởng đến anh, như vậy là đủ rồi. Đi thôi, về nhà đi..."
"Thật ra em nấu ăn rất giỏi, nếu không phải vì... ngủ quên, em nhất định sẽ nấu cho anh một bữa cơm tất niên."
"Anh đã làm rồi."
"Cái gì?"
Châu Vũ rất ngạc nhiên khi nghe được điều này.
Trong căn nhà dột nát rộng mười mét vuông này có một cái giường thôi đã rất phiền phức khi xoay người lại rồi, hơn nữa trong nhà cũng không có đồ dùng nấu ăn, anh ta đã làm bằng cách nào?