Phó Thiết Ảnh không chút do dự, lập tức đứng dậy hướng chân cầu thang chạy lên.
Mẹ Châu còn muốn ngăn cản, nhưng vốn không ngăn được, tốc độ của anh ta thực sự rất nhanh.
Phó Thiết Ảnh tới phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ khóa, sao cũng không mở được, trực tiếp hung hăng đá vào cửa, làm cửa mở ra.
Mà bên trong, bố Châu đã tức tới mức ho khan, sắc mặt đỏ rực.
Châu Vũ ngã trên đất, trên nền toàn là mảnh vỡ của bình hoa.
Cô ấy ngã trên nền, trong lòng bàn tay cắm đầy mảnh vỡ, máu tươi chảy ra, rất đau đớn.
Cô ấy muốn kiềm nước mắt lại, nhưng vì quá đau, nước mắt không kìm được mà lăn xuống.
Phó Thiết Ảnh sải chân bước tới, dìu cô ấy đứng dậy.
“Sao lại thế này?”
Vừa dìu dậy thì nhìn thấy một dấu bàn tay đỏ tươi trên má cô.
Chỉ sợ, bởi vì cái tát này mới ngã xuống đất, trên mảnh vỡ nhỏ.
Trong nháy mắt anh ta liền hiểu, tức giận nhìn bố Châu.
“Là... là em không cẩn thận, em không sao, đợi chút băng bó là ổn rồi. Anh... anh ra ngoài trước đi...”
Châu Vũ đẩy đẩy, mà ánh mắt rực sáng của anh ta vẫn như cũ nhìn bố Châu.
Bố Châu tức giận run rẩy cả người, ông ấy vừa mới giận giữ cực kỳ, lỡ tay đánh vỡ một cái bình hoa.
Ông khuyên can Châu Vũ đủ điều, mà cô ấy cứ khăng khăng cố chấp, dưới sự tức giận mới giơ tay đánh cô.
Đánh xong, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng bản thân lại ho, còn chưa qua cơn, Phó Thiết Ảnh đã lên đây.
Lại còn dùng ánh mắt như này dùng mình, cứ như có thù oán sâu đậm gì với ông vậy.
Lúc này, mẹ Châu tiến vào, không ngừng vỗ vai giúp ông dễ chịu hơn. Tìm truyện hay tại _ Т г u m T r u у e Л . v n _
Bố Châu nhấc tay, chỉ vào mũi Phó Thiết Ảnh mắng: “Cậu nhìn tôi làm gì? Chính là tôi làm nó thành thế đấy, tôi là bố nó. Làm sao, nếu cậu không nhìn được, muốn động tay động chân với tôi đúng không?”
“Bố nó à, ông đang nói linh tinh gì thế Ông đây là thái độ gì, ông là hiệu trưởng trường đại học đấy!” Mẹ Châu căng thẳng nói, sợ làm tình hình xấu đi.
Bố Chu được liền ha ha cười lớn, tiếng cười này nghe thảm thiết vô cùng.
“Tôi là hiệu trưởng trường đại học? Tôi từng bước đi tới ngày hôm nay, dạy dỗ không biết bao nhiêu học trò, nhưng có thể dạy dỗ con gái tôi tới mức không phân tốt xấu, không còn lí trí, lại bị kẻ này làm mê muội đi!”
“Tôi không đồng ý chuyện của hai người, con cũng không được ra ngoài, con thành thật ở nhà cho bố! Để mẹ con trông chừng con hai mươi tư tiếng, nếu dám ra ngoài, bố liền đánh gãy chân con! Khụ khụ...”
Bố Chu lập tức ho khan, sắc mặt khó coi như là màu gan lợn, vô cùng giận giữ.
Mẹ Châu lập tức lấy thuốc lại, mau chóng giúp ông uống.
“Bố...”
Châu Vũ thấy ông như vậy, vô cùng đau lòng, muốn nói gì đó, lại bị mẹ Châu ngăn lại.
“Con ít nói đi, con thật sự muốn vì một người đàn ông mà làm bố con tức chết sao? Sức khỏe bố con không được tốt, cũng không phải con không biết!”
Châu Vũ nghe tới đây, tất cả mọi lời vừa ra tới miệng lại nuốt vào trong.
Cô ấy mím môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Cô ấy quay đầu nhìn Phó Thiết Ảnh. Ánh mắt phiếm hồng.
Lẽ nào bọn họ thực sự có duyên mà không có phận, cả đời này không thể đi cùng nhau sao?
Cô ấy cho rằng bố mẹ mình có thể phóng khoáng tiếp thu chuyện này, nhưng lại không ngờ chuyện này lại đả kích họ tới vậy.
Bố cô ấy đã biết thân phận của Phó Thiết Ảnh rồi, thậm chí còn nhìn thấy video quay lại hôn lễ ngày hôm đó, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Video này không cần đoán cũng biết ai gửi tới, chắc chắn là người bên Phó Minh Nam, chỉ có ông ta muốn dồn Phó Thiết Ảnh vào chỗ chết.
Phó Thiết Ảnh đối diện với tầm nhìn của cô ấy, cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau lòng lúc này của cô ấy.
“Mọi người về trước đi ạ, sức khỏe bố con không tốt, không tiện gặp khách ạ.”
“Em đi với anh.”
Phó Thiết Ảnh giữ tay cô ấy.
“Cậu buông con gái tôi ra, một tên xã hội đen như cậu, biết luật còn phạm luật, có tư cách gì đòi lấy con gái tôi!”
Mà Phó Thiết Ảnh căn bản không nhìn bố Châu, ánh mắt nhìn đến người Châu Vũ.
“Ngoài sự chấp nhận của bố mẹ, cái khác anh đều có thể cho em, em đi với anh được không?”
“Nhưng, điều này đối với em mà nói rất quan trọng.”
“Anh về đi, sau này... hẵng nói.”
“Cái gì mà về sau hẵng nói, con chẳng có gì để nói cả, hai người cả đời này chẳng có gì để nói cả, đừng mong cùng nhau!”
Bố Châu tức giận vừa ho khan vừa hung hăng nói.
Châu Vũ nghe được lời này, nước mắt như từng hạt châu lớn mà rơi xuống, làm ướt hai hàng mi.
“Không, lần này em bắt buộc phải về với tôi, bệnh của em không thể kéo dài đâu. Sau này, cái gì tôi cũng nghe em, cho dù dùng cái chết để đền tội, tôi cũng có thể. Nhưng bây giờ, em bắt buộc phải đi với tôi.”
“Đi đi!”
Châu Vũ đột nhiên nhắm mắt lại, kêu gào khàn cả tiếng, thanh âm thảm thiết làm lay động mỗi người có mặt ở đây.
Trong nháy mắt mọi người liền yên tĩnh lại, đồng thời nhìn về hướng Châu Vũ.
Thân thể yếu đuối của cô sừng sững không ngã, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng nhìn rất yếu ớt, dường như chỉ một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng lúc này lại giống như bơm xi măng cốt thép vào, ẩn chứa một sức lực mạnh mẽ vô cùng.
“Đi... bây giờ đi ngay cho tôi, nhà họ Chu chúng tôi không tiếp đón mấy người!”
Châu Vũ đẩy anh ta đi một mực cho tới khi đẩy ra bên ngoài cổng.
Phó Thiết Ảnh muốn ngăn lại, nhưng lại bị cô ấy gọi dừng lại.
“Không phải anh rất nghe lời tôi sao? Vậy lần này cũng không được phản kháng. Ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Cô nhẫn tâm nói, đẩy anh ta đi thẳng tới ngoài cổng, vợ chồng Cố Chí Thanh cũng đi ra theo.
Châu Vũ đóng cổng “rầm” một tiếng, không bao lâu cô ấy lại mở ra.
Phó Thiết Ảnh đứng bên ngoài như cây gỗ, cứ nhìn mãi cánh cổng, đợi cô mở cổng lần nữa, trong nháy mắt ánh mắt sáng lên một chút, gọi tên cô.
“Châu Vũ...”
Nhưng ngay giây sau, quà cáp người hà họ Cố đều bị vứt ra ngoài.
“Cút đi!”
Châu Vũ lau lau mũi, hàng mi còn phiếm ướt nước mắt, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng cực kì.
Những món đồ đó nặng nề rơi vào lòng Phó Thiết Ảnh, khiến anh ta không kịp phòng bị mà lùi lại hai bước.
Cổng lớn lại lần nữa đóng lại, trên người anh ta còn có vết máu, chỉ là do vest tối màu nên rất khó nhìn thấy.
Nhưng như cũ vẫn ngửi thấy mùi máu, quanh quẩn bên mũi không hết như bình thường.
Vết thương ở lòng bàn tay cô ấy còn đang chảy máu.
Châu Vũ lau nước mắt trở về phòng khách, may mà mẹ Châu vừa xuống tầng, thấy mắt cô ấy hồng hồng, bản thân cũng không dễ chịu.
Bà ấy chỉ có thể an ủi, nói: “Con còn nhỏ, làm sao hiểu được thế nào là tình yêu, mẹ và bố con đều là 24 25 mới cưới nhau. Lúc đó tâm sinh lý đều trưởng thành cả rồi, có năng lực phân biệt rồi, cũng tốt rồi.”
“Con chỉ buồn bã một trận rồi thôi, qua khoảng thời gian này, con sẽ lại vui vẻ lại thôi. Con cũng đừng trách bố mẹ nhẫn tâm, cậu ta vốn không phải người tốt lành gì.”
“Con có biết bố con vừa cúp điện thoại, thì nhìn thấy video kia không, nhìn thấy con bị người khác chửi mắng, bị dọa tới mức ngã từ trên tầng xuống, chân còn đang đau kìa. Con không thể vì một người ngoài mà đối nghịch với chúng ta, được không nào?”
“Vâng, con sẽ không đối nghịch bố mẹ nữa, con sẽ làm con gái ngoan của mẹ, chỉ hy vọng có thể sẽ được như mẹ nói.”
Châu Vũ lau nước mắt đi, nhìn bà ấy, không khóc không gây sự, trông rất ngoan ngoãn.
Mẹ Châu nhìn lại cảm thấy hơi bất an, lại thấy thời gian sẽ thay đổi cái gì.
Bà đưa Châu Vũ về phòng, không biết rằng cô còn đang nắm chặt tay, khiến từng mảnh vỡ vào sâu trong thịt, máu tươi tuôn ngày càng nhiều...