Hứa Trúc Linh kể chuyện mình trải qua ra, Cố Thành Trung sai người thăm dò thân thế của người phụ nữ kia, nhưng không tra ra ai như vậy ở Đà Nẵng.
Cô bé nói giọng địa phương vùng Giang Châu, muốn điều người tìm cũng mất thời gian.
Nhưng trong thời gian này thì nên xử lý thế nào.
Hứa Trúc Linh muốn mang người về nhà, Cố Thành Trung cẩn trọng, cảm thấy vẫn nên giữ lại ở bệnh viện để theo dõi.
Cô nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý, dù sao cũng không rõ lai lịch.
Mỗi ngày Hứa Trúc Linh đều đến thăm cô bé, tính cách Miêu Nhi cũng rất được, giống như mấy đứa trẻ con vậy, ngây thơ hồn nhiên.
Không tới mấy ngày, Cố Thành Trung cũng tra ra được thân phận của cô bé, thật sự là bị lừa đem đi bán, đang bị đưa về hướng Bắc nhưng khi đi qua Đà Nẵng, cô bé chạy thoát được.
Lạnh lẽo đói khổ, không có chỗ mà đi, vô tình ngã trước xe của Hứa Trúc Linh.
Cô bé mồ côi cha mẹ, lớn lên trong cô nhi viện sau đó thì làm việc tại đó luôn nhưng bị người ta bắt cóc mất.
Hứa Trúc Linh nghĩ đến chuyện mình cũng từng bị lừa bán đi, trong lòng nhất thời thấy đau khổ.
Hiện giờ, nếu đã điều tra rõ ràng là không phải người xấu thì cũng có thể đưa về nhà chăm sóc.
Cố Thành Trung không ngăn cản, lập tức đón Diệu Miêu về nhà.
Cô cũng đặc biệt gọi riêng cho viện trưởng cô nhi viện hỏi thăm về ngọn nguồn cái tên kia.
Mèo, có chín cái mạng, có thể sống sót.
Khi mà cô bé bị vứt bỏ ở cô nhi viên, trên người chỉ có một cái thẻ bài ghi họ nên viện trưởng gọi là Diệu Miêu.
Diệu Miêu dính người kinh khủng, ngay cả đi toilet cũng đi theo chứ đừng nói là tối đi ngủ.
Một hai ngày thì Cố Thành Trung còn nhịn được nhưng đã mười ngày nửa tháng rồi, Diệu Miêu vẫn còn muốn ngủ cùng Hứa Trúc Linh.
Mặt Cố Thành Trung xanh mét lại, làm gì cũng không được, động tí lại tức giận.
Không dám giận dữ trước mặt Hứa Trúc Linh thì đi tới tập đoàn, nhân viên hơi phạm sai lầm một xíu là quở trách.
Sau đó Hứa Trúc Linh lại chịu khó đi tới tập đoàn, anh cũng không dám lỗ mãng, đành hẹn Phó Thiết Ảnh.
Trình độ của Phó Thiết Ảnh hơn anh, lần đầu tiên đánh Cố Thành Trung chảy máu mũi.
Nhưng ba bốn lần thua rồi, Cố Thành Trung trực tiếp đè Phó Thiết Ảnh lên tường mà đánh.
Anh thế mà lại không đánh nổi tên nhóc này!
Cố Thành Trung ôm lửa cháy trong bụng, lửa dục vọng!
Một lần ăn không được, nhịn.
Mười ngày nửa tháng mà còn không được nếm đồ ăn mặn thì ai mà chịu nổi.
Vợ chồng Cố Lôi Đình lại thúc giục hỏi chuyện mang thai lần hai, rảnh rỗi là lại gọi anh về ăn cơm, hỏi thăm tình huống một chút, mỗi lần anh tới lại cho anh ăn đồ bổ thận tráng dương.
Dục vọng không có chỗ phát tiết làm anh nghẹn cong, khó chịu muốn chết.
Anh còn định đưa Diệu Miêu trở về nhưng lúc này lại kiểm tra thấy suy nhược tinh thần, không chịu nổi đả kích.
Hứa Trúc Linh thì có suy nghĩ cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, căn bản không muốn buông tay.
Hơn nữa Phó Thanh Viên và Diệu Miêu chơi rất hợp nhau, hai người có rất nhiều điểm chung.
Diệu Miêu rất sợ đàn ông gì đó nhưng lại không sợ Phó Thanh Viên.
Nếu không có Phó Thanh Viên, anh nào có nổi thời gian ở chung với Hứa Trúc Linh.
Những ngày tháng đau khổ này khi nào mới kết thúc đây.
Hôm nay, anh cũng hẹn Phó Thiết Ảnh tới quyền phòng tập đấm bốc.
Da đầu Phó Thiết Ảnh run lên, mỗi ngày đều bị ngược một chút thì ai vui cho nổi.
Anh ta trực tiếp ném bao tay tập quyền xuống đất: "Cố Thành Trung, anh quá đáng lắm, vợ anh bị người ta cướp mất thì đi mà đòi cô ấy về. Ngày nào anh cũng ồn ào với tôi, luyện tay với tôi làm gì?"
"Chuyện tập đoàn J.C còn đang chất thành một đống lớn chờ tôi xử lý đây này, tôi đâu có rảnh mà ở đây với anh!"
"Biến đi, ông đây đang tức trong lòng! Người này đánh một cái cũng không được, em không giúp anh thì ai giúp anh?"
Cố Thành Trung quét mắt nhìn bốn phía, huấn luyện viên đấm bốc lạnh run.
Anh ta đỡ được một cú là tốt rồi, ai mà đánh nổi?
"Anh với Hứa Trúc Linh nối lại đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với tôi."
"Anh sẽ tiễn người đi."
"Tiễn không nổi đâu, thằng em ngốc kia của chúng ta cũng chỉ có Diệu Miêu trị được. Anh không phát hiện chỉ số thông minh của em chúng ta tăng lên sao? Phó Thanh Viên sau này IQ sẽ giảm xuống hoặc có thể khôi phục lại. Hai người đều chịu quá nhiều bi thương cho nên ở cùng nhau lại vô cùng hòa hợp. Giờ anh đưa người ta đi, anh nghĩ mẹ sẽ chịu sao?"
"Huống hồ nhà họ Cố có nhà họ Phó trợ giúp, như hổ mọc thêm cánh."
Cố Thành Trung nghe vậy, im lặng một hồi.
Anh em quan trọng hay là bản thân quan trọng hơn?
Đương nhiên là anh em rồi!
"Diệu Miêu... Bối cảnh xuất thân thật sự rất trọng sạch nhưng lại khiến anh cảm thấy không thích hợp lắm."
"Kệ đi, ở trong phạm vi khống chế được mà, Nguyên Doanh cũng cách vài ngày lại tới, không thấy gì là không ổn cả. Nhưng mà trên người Diệu Miêu thường xuyên có vết bầm tím, ai gây ra vậy?"
"Theo dõi cũng không phát hiện ra gì, trước mặt không có nơi nào khả nghi cả. Trúc Linh thích cô bé, cả Phó Thanh Viên, mẹ cũng thích, thật ra nhiều người thích cô bé. Nếu vô hại thì giữ thôi, anh trước hết cứ dập lửa cho tôi rồi nói tiếp."
Cố Thành Trung kéo áo phía sau anh ta, ném anh ta lên võ đài.
"Tới đi!"
Phó Thiết Ảnh mắng một tiếng, không thể không anh nhau với anh.
Cố Thành Trung đánh nhau thỏa thích đến mồ hôi nhễ nhại, tắm rửa một chút rồi về, vốn nghĩ rằng mình đã vô sức bất lực rồi, không còn có suy nghĩ gì nữa.
Nhưng về nhà rồi, nhìn Hứa Trúc Linh lắc lư qua lại trước mặt mình, anh cảm thấy bụng mình có một trận dục hỏa cháy bừng.
Mỗi tối anh đều không được ôm vợ, thời gian ở cùng buổi sáng cũng ít.
Anh cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi.
Trước kia vẫn còn là trai tân nên chưa biết ưu điểm của phụ nữ.
Hiện giờ đã ăn mặn rồi, làm sao dừng lại được nữa?
"Anh về rồi à? Em ăn sủi cảo cùng Miêu Nhi và Phó Thanh Viên, anh ăn gì thì kêu phòng bếp nhé, em đi xếp mô hình Lego đây, anh có biết Phó Thanh Viên thông minh lắm không! Cậu bé biết tính toán đếm số ở trình độ cao rồi, ghê thật!"
Hứa Trúc Linh xỏ dép, vừa đi vừa nói.
Xem ra là muốn đi tìm mấy người Phó Thanh Viên.
Được lắm, giờ bắt đầu không làm cơm tối cho chồng, để anh ăn cơm tối một mình, thật là trống vắng!
"Trúc Linh."
Anh đuổi theo, nắm lấy tay cô.
"Em có thể bỏ lại anh một mình ăn cơm được à?"
"Phó Thiết Ảnh đâu? Không phải anh ấy đi cùng anh à?"
"Cậu ta còn bận việc, anh về trước. Trúc Linh, khoảng thời gian này em vẫn luôn chữa trị cho Phó Thanh Viên với Diệu Miêu, lâu lắm rồi không ở cùng anh. Hôm nay anh mệt muốn chết, ăn cùng anh nhé?"
"Như thế thì..."
Cô nhìn ánh mắt mệt mỏi của anh, không đành lòng.
Quả thật cô đã coi nhẹ anh, đàn ông cũng cần được an ủi.
"Thôi được rồi, em ăn với anh..."
Cô còn chưa dứt lời, ai ngờ có tiếng Phó Thanh Viên truyền ra từ sân sau: "Trúc Linh, mau tới đây, cháu lắp xong rồi, cô thua nhé."
"Không được, cháu ăn gian, cô còn chưa bắt đầu mà! Chồng à, anh tự ăn trước nhé, em đi chút rồi quay lại."
"Trúc Linh..."
Cố Thành Trung còn định nói gì nữa nhưng Hứa Trúc Linh đã đi mất dạng.
"Haizz."
Thật thê thảm làm sao!
Người hầu mang cho anh sủi cảo, anh ăn chẳng có vị gì.
Lúc ăn cơm, anh nhìn thấy Diệu Miêu đi qua nhà ăn để lên lầu lấy gì đó, khi cô bé nhìn thấy anh, ánh mắt rụt rè, chạy chậm một đường đi mất.
Lúc xuống dưới cũng chạy liên tục, suýt ngã cầu thang xuống.
Trước mặt đàn ông, cô bé đáng thương nhưng trước mặt Hứa Trúc Linh lại là một đứa trẻ nghịch ngợm gây chuyện.
Phó Thanh Viên hiền lành, hai người trông giống như hai đứa nhỏ vậy.
Mà vợ anh...
Cũng là một đứa nhỏ thôi.
Hứa Trúc Linh chơi quên cả thời giờ, mà Diệu Miêu đã mệt đến mức muốn lên giường ngủ.
Cô tắm rửa xong nhìn cô bé ngủ, nghĩ tới Cố Hàn Chấu thì đi vào phòng ngủ chính nhìn qua.
Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng, Cố Thành Trung ở trên ghế xem máy tính, máy tính vẫn sáng màn hình mà người thì lại ngủ.
"Sao lại sơ ý thế chứ?" Cô bất đắc dĩ nói, rón rén bước qua.
Cô không biết, ngón tay người đàn ông hơi giật giật, như mãnh thú ngủ đông chờ thời cơ, chờ con mồi yếu ớt chủ động dâng mình tới cửa...