Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1434: Chương 1434: Chương 1481




Hứa Trúc Linh ngâm mình tắm tới trưa xong, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tìm Cố Thành Trung đi ăn trưa.

Toàn thể nhân viên đều hiểu rồi, rõ ràng là do vợ tổng giám đốc ra tay.

Ngày hôm qua còn là sói xám lớn mà nay đã hóa thành cừu nhỏ.

Mọi người nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác như gió xuân, đừng nói là thư thái biết bao nhiêu.

Hứa Trúc Linh cơm nước xong, chuẩn bị lái xe về thì gặp mấy vị giám đốc già ở gara.

Mấy người vây quanh cô, khí thế như đánh trận lớn làm cô sợ tới mức mềm cả chân.

"Gì đây... Sao vậy? Tôi lại làm chuyện gì sai sao?"

"Vợ tổng giám đốc, nếu cô rảnh rỗi thì đi gặp tổng giám đốc đi, mấy ngày nay cô không đến tập đoàn, tổng giám đốc ngày nào cũng tức giận, động tí là nổi giận lôi đình. Làm cho toàn bộ người trong công ty lo lắng thấp thỏm, mấy ông già bọn tôi cũng chẳng dám nói cái gì, đừng nói là mấy người trẻ bị dạy dỗ chả khác nào con cả."

"Cũng không phải, con trai tôi hơn 40 tuổi vẫn còn về nhà khóc lóc kể khổ với tôi cơ! Gia đình thật quá bất hạnh!"

"Nghiêm trọng... thế sao?"

"Nghiêm trọng đến mức nội tiết tố mất cân bằng, kích thích tố của đàn ông bùng nổ! Đầy bực bội, lửa giận tích tụ. Ở nhà không giải quyết được chỉ có thể phát tiết ở tập đoàn."

"Lỗi trong công việc thì chúng tôi biết nhưng... Mắng ác lắm, trừng mắt một cái cũng có thể dọa mất nửa cái mạng người. Tôi tuy đã mua bảo hiểm rồi nhưng vẫn sợ chết lắm!"

Mấy ông già nơm nớp lo sợ nói, lễ phép với Hứa Trúc Linh.

Tập đoàn có yên bình hay không là do cô cả.

Hứa Trúc Linh hơi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ gật đầu, hứa hẹn là mình sẽ chăm đến hơn, ngăn cản dã thú.

Giờ Diệu Miêu chắc đi theo Phó Thanh Viên rồi, không đến mức một ngày 24 giờ đều dính lấy cô, như thế mới rảnh rỗi.

Sau khi Hứa Trúc Linh trở về, Diệu Miêu và Phó Thanh Viên định ra ngoài thì bị cô bắt được, hai người muốn đi mua kẹo que.

Hứa Trúc Linh sợ hai người gặp chuyện không may nên đi cùng hai người.

Đây là siêu thị mà cô hay đến nên rất quen thuộc.

Không ít các bác cũng biết cô, còn thân thiện tiếp đón.

Cô để Diệu Miêu và Phó Thanh Viên tự đi lấy đồ ăn vặt, còn cô thì chọn vài món để mang về.

Cô định lấy di động ra xem Baidu một chút nhưng khi bàn tay sờ vào túi áo khoác ngoài thì phát hiện cả ví lẫn di động đều biến mất.

Cô nhớ rõ ràng là lúc tới siêu thị còn thấy di động.

Túi áo rất sâu, căn bản là không thể rơi ra, chỉ có thể là bị trộm mất.

Lòng cô run lên, lập tức tìm nhân viên công tác kiểm tra lại thì phát hiện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo cô từ cửa vào.

Trước khi cô tới khu thực phẩm tươi sống, người ta đã trộm mất ví tiền với di động của cô rồi rời đi rồi.

Trước khi đi còn đụng phải Diệu Miêu một chút, khiến cô bé sợ hãi vô cùng.

Hứa Trúc Linh có ấn tượng với người này vì Diệu Miêu sợ đàn ông nên nhớ rõ tên này vô cùng.

Không nghĩ rằng khi ấy tên đó đã trộm đồ của mình.

Hứa Trúc Linh đành phải gọi cảnh sát, trong lòng cũng không ôm nhiều hy vọng.

Đồ bị trộm không nhiều lắm, chỉ có một chiếc di động và hơn một ngàn tiền mặt thôi, chỉ là làm lại thẻ thì hơi phiền mà ảnh trong di động đều là kỉ niệm cả.

Cảnh sát bảo cô về nhà chờ tin tức, nhất định sẽ giúp cô tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất.

Diệu Miêu lấy đồ ăn vặt cùng Phó Thanh Viên, tránh ở trong phòng mà chơi đùa tung nóc.

Diệu Miêu vừa xếp gỗ, vừa ngậm một cái thạch hoa quả trong miệng lại hỏi: "Cậu có muốn giúp Trúc Linh không?"

"Muốn chứ nhưng giúp kiểu gì? Tớ có phải cảnh sát đâu, tớ không bắt trộm được."

"Có còn nhớ thiết bị trước chúng ta chế tạo không? Thiết bị theo dõi không dây nhìn giống cái cúc áo, có khả năng bám chặt với các vật làm từ sợi vải, lúc tên đó va phải tớ, tớ đã dán nó lên người gã đó ở đằng sau rồi. Chỉ cần cậu giúp tớ tránh người ta để ý còn tớ sẽ trốn đi là được."

"Không được, bên ngoài nguy hiểm lắm, rất nhiều người xấu."

"Phó Thanh Viên ngốc, mình là người xấu mà."

Diệu Miêu cười nói, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng rực rỡ đặc biệt.

"Không, cậu không giống, cậu chắc chắn là người tốt."

"Người tốt với kẻ xấu không có định nghĩa vậy đâu, đối với cậu thì đó là người tốt nhưng đối với người khác thì chưa chắc đã thế. Đồ ngốc, ăn kẹo que của cậu đi. Trợ giúp tớ, tớ ra ngoài trước."

Diệu Miêu cười khẽ, trừng mắt nhìn, dáng vẻ khác hoàn toàn lúc ngoan ngoãn ngây thơ ngày thường.

Giờ phút này, trong mắt cô chỉ toàn sự gian xảo, tà ác.

Phó Thanh Viên vô cùng nghe lời cô bé, giúp cô bé tránh ánh mắt người khác.

Thân hình cô bé linh hoạt kỳ lạ, từ cửa sổ tầng ba nhảy xuống, đi theo bộ phận bên ngoài máy điều hòa và ống nước, nhảy lên bãi cỏ.

Cô bé bật đồng hồ lên, bên trong có một màn hình LCD, có thể định vị và theo dõi.

Phó Thanh Viên quả là thiên tài một chiếc đồng hồ điện tử nhỏ như vậy có thể cài đặt chương trình định vị.

Cô tìm được kẻ trộm ở một quán bar xa hoa phóng túng, gã ta hơn ba mươi tuổi, bề ngoài đáng khinh, đang cùng người ta đám phán bán di động và ví tiền.

Đang định thu dọn tiền thanh toán hàng, gã ta không nghĩ tới một cánh tay trắng nõn nhỏ bé ngăn cản tiền giao dịch của bọn họ.

Kẻ trộm đưa mắt nhìn, đối đầu với ánh mắt vô tội của Diệu Miêu, chớp mắt nhìn cô, bộ dạng mềm mại, đầy ngây thơ.

Kẻ trộm híp mắt, lập tức nghĩ ra đây là cô gái mà ban ngày gã ta đụng phải.

Lúc đó gã còn lo rằng cô bé phát hiện ra gì nên trừng mắt nhìn.

Ai dè mời trừng một cái mà cô bé đã nhũn cả chân, té ngã ra đất, không dám nhìn gã nữa.

Ai ngờ tới nơi thác loạn này lại gặp được cô bé?

Trong lòng gã ta hơi run lên, phản ứng đầu tiên chính là người phụ nữ cao quý kia ở đây.

Dù sau lưng cô bé không có bất kỳ ai nhưng gã cũng nhíu mày lại.

"Con nhóc, mày làm gì ở đây?"

"Lấy lại thứ không phải của ông."

"Chỉ bằng mày? Hay là mày đánh giúp đỡ?"

"Nghe lời tôi, đưa trả đây thì tôi sẽ không gây phiền phức, nếu không... Tôi sẽ không khách khí..."

Cô bé run rẩy nói, ánh mắt lóe lên, giống như là đối phương hắt xì một cái cũng có thể dọa cô bé.

Kẻ trộm cảm thấy rất có hứng thú, sao con nhóc này tìm được tới đây.

Lúc này, người mua nói: "Ê, Hắc Tử, không thì mày đừng bán cái kia nữa, bán cô nàng này cho tao đi? Xinh đẹp thế này cơ mà, mày xem làn da kia mềm mịn giống như trứng gà vừa mới chín ghê. Thật trơn bóng..."

"Lưu manh…”

Diệu Miêu vội né tránh, sợ hãi nhìn tên kia.

"Ông... Ông mà động tay động chân lần nữa, tôi... Tôi sẽ... Tôi sẽ gọi người."

"Mày thấy ở đây sẽ có người cứu mày à? Chỉ có ăn mày thôi! Con nhóc này, mày đúng là thật biết chọn chỗ. Đến đây, đến chơi đùa với tao đi!"

Dứt lời, tên kia ôm lấy eo Diệu Miêu, mạnh mẽ ôm lấy cô bé đi.

"Tiền, thằng Hầu Tử thối, mày còn chưa đưa tiền đâu?"

"Chờ lát nữa tao chơi xong thì sẽ đưa tiền cho mày!"

"Một con nhóc không rõ lai lịch lại dám một mình tới đây, rốt cuộc sao con bé tìm được tới đây cũng chưa biết đâu..."

"Mày lằng nhằng cái gì, miếng thịt béo bở đưa đến tận cửa mà không ăn thì thật không phải đạo lý?"

Hầu Tử không kiên nhẫn nói, trực tiếp ôm cô bé lên tầng hai.

Đây là một nơi cấp thấp, với các khu đèn đỏ ở khắp mọi nơi, và ngay cả cảnh sát cũng không thèm đoái hoài đến nơi bẩn thỉu này.

Huống chi, con gái đàng hoàng gia giáo sao có thể tới nơi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.