Cố Thành Trung nghe nói như vậy lập tức rơi vào trầm mặc, cô có thể nhìn được ra trong ánh mắt của anh là sự đau khổ và chới với.
Trong nội tâm anh đang cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng cô sẽ khiến anh phải rơi vào tình cảnh chọn lựa tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Cô cũng chưa từng nghĩ, anh luôn oai hùng trước mọi người, là một người đàn ông sống không thẹn với lòng nhưng lại vì cô mà chịu thiệt, chịu tổn thương.
Rốt cuộc thì cô có tài đức gì cơ chứ.
Mong muốn hiện tại của cô chính là không muốn làm anh thêm mệt mỏi, cùng anh tiến lên phía trước.
Nhưng bây giờ, cô lại khiến anh phải không cam tâm lùi bước về sau, chưa chiến đã bại rồi.
Tính cách anh kiêu ngạo là thế, nhưng vì cô mà lại chịu thiệt lùi lại phía sau nửa chặng đường.
Lần này anh đi, không hề để ý đến những lời dị nghĩ bàn tán phía sau lưng anh.
Anh là người vô cùng mạnh mẽ có cái tôi cao, nhưng lại nhẫn nhịn trước những lời chê bai bàn tán của người khác.
Nghĩ đến đây, lòng cô giống như bị thêm dầu châm lửa đốt vậy.
“Tất cả những việc này... anh đều không quan tâm đến gì sao?”
“Phó Thiết Ảnh vẫn còn năng lực tự bảo vệ, không cần anh giúp đỡ gì cả. Anh đối với anh ta cũng đã hết tình hết nghĩa rồi, vậy còn tập đoàn Cố Linh thì sao chứ? Mặt mũi của nhà họ Cố ở Đà Nẵng này thì sao? Lần này nếu anh đi thì ở Đà Nẵng còn có ai có thể chống đỡ đối phó với hội quán Nhật Kinh được nữa hả? Nếu như chúng ta nhường nhịn chắp tay, thì sau này kinh doanh đối ngoại của bọn họ cũng không ngóc đầu lên được, tập đoàn Cố Linh ở Đà Nẵng cũng không thể ngóc đầu lên được.”
“Anh... Anh không suy nghĩ đến nhiều như vậy.”
Cô nói một tràng dài với nhiều ý khuyên nhủ với anh, mong rằng những lời đó có thể khiến anh suy nghĩ thêm.
Nhưng anh trầm mặt một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài đáp lại một câu yếu ớt như vậy.
Lời nói của ông Nhật Kinh giống như một gậy gõ khiến anh thức tỉnh.
Nếu như anh thực sự không để ý đến mọi chuyện và ra tay giết người thì sao?
Anh còn có thể làm gì khác ngoài việc trả thù chứ?
Giết người vậy thì anh cũng không thể quay lại được. Làm sao anh có thể đạt được công danh lợi lộc, địa vị quyền quý cơ chứ?
Anh không cần phải đánh cược.
Không phải đánh cược cũng không chịu đầu hàng.
Thật là ngu ngốc khi đặt cược vào những người đang nhăm nhe chờ trực.
“Anh quyết định giao lại công ty cho Phó Thiết Ảnh, năng lực của anh ta cũng đã rõ ràng, ba tháng vừa qua tập đoàn J&C cũng đã thoát khỏi nguy cơ sụp đổ mà vực dậy phát triển lại, trở thành chi nhánh công ty mạnh mẽ nhất dưới tập đoàn Cố Linh. Tình hình phát triển rất tốt. Giao tập đoàn Cố Linh lại cho anh ta, anh rất yên tâm.”
“Em sợ anh bị người người ở Đà Nẵng chỉ trích chê cười thì lập tức chúng ta rời khỏi đây.”
“Mỗi một người đều có suy nghĩ tâm tư riêng, em không phải là Bồ Tát. Anh là toàn bộ suy nghĩ của em, em không thể không ích kỷ được.”
“Anh đi rồi, thì một trăm lần anh vẫn có thể rời đi. Nhưng còn bố mẹ anh, anh chị em của anh, bạn bè anh cũng vẫn bị người khác chê cười. Đây không phải là chuyện cá nhân của anh, mà là chuyện của các gia đình tài phiệt ở Đà Nẵng. Bọn họ chấp nhận đánh một trận với anh, có thể bên cạnh anh giúp đỡ anh vô điều kiện, bất kể là thắng hay thua cũng không hề trách cứ anh. Bây giờ còn chưa kịp hành động mà anh đã đi rồi, anh lại để cho bọn họ gánh vác trách nhiệm tiếng xấu cho anh sao.”
“Bởi vì bọn họ không phải là anh, bọn họ chưa trải qua nỗi đau mất con, chưa trải qua nỗi đau mất đi người thân.”
Cố Thành Châu tức giận gào thét, hốc mặt anh đỏ ngầu.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, nói: “Bọn họ không phải là anh, bọn họ không biết trên lưng anh đang phải gánh vác gì. Bọn họ không hiểu, không hiểu anh đã phải trải qua những gì. Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nó nhắc nhở anh rằng hai mẹ con em mới là quan nhất nhất. Bây giờ, anh không muốn bỏ mạng ở đây, anh muốn bên cạnh em trăm năm, anh rất sợ chết..”
Bốn chữ cuối cùng nghe vô cùng đau lòng, anh run lên gằn từng chữ.
Cô mở to mắt há miệng, nước mắt đã đến lưng chừng lông mi, rưng rưng chậm rãi rơi xuống.
Lo sợ, bàng hoàng, đau khổ...
Tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn về đầu óc giống như những sợi bông gòn, cắm mắc ở trong cổ họng.
Cô muốn khóc, nhưng không phát ra âm thanh nào cả, cũng không rơi được một giọt nước mắt nào.
Cố Thành Trung đã từng là người lo lắng cho tất cả mọi người, cùng họ vào sinh ra tử, chưa từng biết sợ là gì.
Nhưng bây giờ anh lại đau khổ gào thét nói với cô rằng anh sợ chết.
Không một ai là không sợ chết cả, có thể anh vốn không sợ, nhưng vì trong lòng anh còn có thứ khiến anh sợ mất đi hơn là cái chết.
Cô cũng vậy.
Trong lòng cô rõ là không phải, nhưng biết tình hình như vậy, cô không hề sợ hãi.
Trước đây cô vẫn hay nói với ông Nhật Kinh rằng cô không sợ chết, cô tin tưởng Cô Thành Trung.
Nhưng hiện tại, Cô Thành Trung lại sợ hãi và rút lui.
Tại sao mọi chuyện lại đi đến nông nỗi này chứ?
Trong lòng cô có vô vàn lời muốn nói nhưng lại không thể nặn ra một chữ nào.
Một lúc lâu sau, cô mới bình phục lại, chớp mắt nhẹ nhàng, nước mắt nóng bỏng rơi nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô xoa xoa đầu mũi, sau đó ôm chặt lấy Cố Thành Trung.
“Chúng ta.. chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, cách xa nơi này là được rồi.”
“Linh à..”
Cố Thành Trung nghe được lời cô nói vậy, tim như ngàn dao cứa.
Cô đã đồng ý.
Nhưng sao trong lòng anh lại khó chịu đến vậy chứ.
Anh đau lòng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của cô.
Lần này, dù có phải vứt bỏ mọi thứ, anh cũng phải bảo vệ cô và đứa trẻ trong bụng thật tốt.
Anh không hề thấy được khuôn mặt đang đầy nước mắt như mưa kia của Hứa Trúc Linh. Cô cũng không hề phát ra âm thanh, hết sức kiềm nén lại.
Việc này không thể trách anh được.
Muốn trách thì phải trách bản thân cô.
Là cô quá vô dụng, cho nên anh mới phải dè chừng nhìn trước ngó sau.
Cô không giống như Bạch Minh Châu, không có đủ võ công tự vệ, gặp được người xấu có thể tự bảo vệ bản thân.
Cũng không giống Cố Ngọc Vy, làm bác sĩ, hàng năm đều đến biển giới đóng quân cùng bộ đội, gặp biến cố cũng không hề sợ hãi, ung dung mà đối mặt.
Cô cũng không giống như dì Quý, dì không hề bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể xử lý được chuyện xa ngàn cây, ở nhà vẫn nắm vững thắng lợi, là người họ Gia Cát.
Cô thực sự vô dụng.
Biết đầu óc mình ngu ngốc, tay chân lóng ngóng, chỉ từ tầng thấp nhất mà cố gắng vươn lên.
Cô còn biết làm gì nữa?
Biết nấu cơm, biết quản lý cửa hàng, biết kiếm tiền...
Chỉ như vậy mà thôi.
Nấu cơm là một kỹ năng sao? Bây giờ cô mới cảm thấy, nhưng kỹ năng này cũng quá vô dụng rồi.
Cô không thể giúp được anh, càng không thể tự bảo vệ mình.
Cô… Sao cô có thể vô dụng như vậy chứ? Lại còn làm liên lụy đến Cố Thành Trung?
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình vô dụng như vậy, liên tục chế giễu phỉ nhổ bản thân mình.
Cưới vợ thì cưới vợ hiền, nhưng cô lại khiến ước muốn thành danh của Cố Thành Trung càng tệ hơn, biến anh ra nông nỗi như giờ.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể chịu được, hết lời nói nổi.
Bên trong buồng máy bay, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Hứa Trúc Linh đã ngừng khóc, nước mắt cũng đã khô khốc lại, không còn chút nước mắt nào để chảy ra nữa.
Hai tròng mắt cô trống rỗng thất thần, giống như mất hồn mất phách.
Cố Hàn Châu nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Em không cần tự trách bản thân đâu, tất cả mọi chuyện này đều là do anh tự quyết định, em không liên quan đến.”
"..."
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn anh, không nói lời nào, sắc mặt không chút biểu cảm nào cả, không hề có một phản ứng gì đáp lại.
Cô không hề tin vào lời này của anh.
Không phải tại cô thì còn tại cái gì nữa chứ?
Cố Thành Trung định khuyên nhủ cô thêm nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô vô tội, tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không tin anh.
Qua vài ngày nữa, chờ cô có thể chấp nhận, hơn nữa còn có đứa trẻ, cô sẽ dần cảm thấy tốt hơn thôi.
Còn về Đà Nẵng...
Nhất định anh sẽ không nhúng tay vào nữa, tránh gây thêm rắc rối.
Máy bay bay tầm bốn tiếng mới tới được một quần đảo.
Cố Thành Trung đã sớm cho người dọn dẹp qua, có biệt thự, vườn hoa, còn có cả một rừng cây ăn quả.
Khí hậu nơi này rất dễ chịu, phong cảnh rất đẹp, quan trọng nhất là không có người nào quấy rầy, vô cùng hoang vắng.
Nếu như không phải hiện tại có nhiều chuyện xảy ra thì cô cũng không cần bận tâm đến nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nơi này đúng là một nơi rất tốt để dưỡng thai. Nhất định cô sẽ hạnh phúc vui vẻ ở đây.
Nhưng hiện tại lại không phải lúc... đứa trẻ này... xem ra thực sự không phải thời điểm thích hợp.
Lỡ như không giữ được đứa trẻ...