Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1449: Chương 1449: Chương 1496




Anh đi về phía cô, rồi ôm cô vào lòng, nói: “Không tập nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Hứa Trúc Linh mở mắt ra, nước mắt vẫn còn đọng lại trong hốc mắt.

“Em rất xin lỗi... Em không có đủ khả năng rồi.”

“Em đã làm rất tốt rồi, em có thể sử dụng được rồi, cửa ải này không thực hiện cũng được.”

Bàn tay anh xoa nhẹ nhàng lên lưng cô, ánh mắt vô cùng hiền dịu.

Ngữ điệu đều vô cùng nhẹ êm đầy yêu thương, nói nhẹ như gió bên tai cô, hết sức dễ nghe.

Hứa Trúc Linh nghe như vậy, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.

Cô đặt súng xuống, xoay người cùng anh trở về nhà.

Sau đó giờ cơm trưa đến rất nhanh, Hứa Trúc Linh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cố Thành Trung bưng thức ăn lên bàn, lúc anh đang chuẩn bị ngồi xuống thì điện thoại bỗng reo lên.

Ngay lập tức chân mày anh nhíu lại, phản ứng đầu tiên không phải nhìn vào màn hình điện thoại mà là nhìn về phía Hứa Trúc Linh.

Bốn mắt họ nhìn nhau, trong không khí tràn ngập sự khó hiểu bối rối.

Anh lập tức cắt đứt cuộc gọi đến, và tắt luôn điện thoại.

“Chúng ta ăn cơm thôi.”

Hứa Trúc Linh cắn đũa, không hề hỏi đến cuộc gọi đó.

Thật ra thì trong lòng cả hai đều biết rõ, nhưng mà chỉ đang tự lừa dối bản thân hết lần này đến lần khác mà thôi.

Chỉ cần đối phương không hỏi tới thì người còn lại cũng giả bộ không có chuyện gì xảy ra cả.

Cơm nước xong xuôi, Cố Thành Trung đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, còn sau đó anh thì đi rửa bát.

Hứa Trúc Linh trở về phòng ngủ, rồi lại đi ra lại, ở trên cầu thang cô nghe được giọng nói của Cố Thành Trung bên dưới truyền đến.

Anh đang gọi điện thoại.

“Không phải tôi nói với anh là đừng có tùy tiện gọi điện thoại cho tôi sao?”

Trong giọng nói của anh dường như mang sự tức giận.

“Cố Thành Trung, tôi đã gặp hội quán Nhật Kinh rồi. Thái độ của đối phương rất kiêu ngạo và cứng rắn. Họ kiên quyết muốn nắm bắt được quyền kinh tế. Mấy ngày nay ông Nhật Kinh vẫn đóng cửa không tiếp khách, không hề xử lý chuyện của hiệp hội Thương mại. Nhưng người khác đều đã loạn như một nồi cháo. Hiện tại, công ty chi nhánh của hội quán Nhật Kinh ở Đà Nẵng đã vô cùng ngông cuồng làm loạn rồi.”

“Cho dù có tôi ở đấy cũng không áp chế được đâu.”

Phó Thiết Ảnh trầm giọng nói.

Anh ta rất hiếm khi nhận thua, nhưng lúc này đây anh thực sự không thể làm gì hơn nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cố Thành Trung vội vàng hỏi.

“Bây giờ hiệp hội Thương mại vẫn do ông Nhật Kinh làm chủ, đã sắp đến lúc đổi nhiệm kỳ rồi, mỗi thành viên của hiệp hội Thương mại đều có đủ tư cách ứng cử làm chủ tịch hiệp hội. Nhưng mà tôi... không có tư cách đó. Mặc dù thế lực của Cố Linh ở Đà Nẵng vô cùng to lớn, nhưng tôi cũng phát huy ra được. Ông Nhật Kinh đã ra lệnh, vào khoảng thời gian đang nhiều việc xảy ra, đã vào làm thành viên sẽ không được rút tiền khỏi hiệp hội.”

“Bây giờ tôi thực sự không thể làm gì hơn, hiện tại người duy nhất có tư cách ứng cử chính là anh đó.”

“Tôi sẽ không trở về đâu.”

Cố Thành Trung cắn răng nói: “Tôi đã hạ quyết tâm rồi, nếu như Cố Linh không còn cách nào thể phát huy năng lực thì coi như là xong. Chuyện hiệp hội Thương mại không cần nhúng tay vào, anh chỉ cần tập trung đối phó Phó Minh Nam là được.”

“Anh nghĩ kĩ chưa?” Giọng Phó Thiết Ảnh hơi ngập ngừng: “Xưa nay tôi không hề để ý mặt mũi gì cả, chỉ là một tên lưu manh vô lại, sống chết những người này trong mắt tôi đều không đáng nhắc tới. Tôi cũng không quan tâm lời đồn đại bàn tán gì cả. Bây giờ tất cả tập đoàn kinh doanh ở Đà Nẵng cũng đã đồng tâm hiệp lực, loại bỏ đi kẻ thù ngoài. Nhưng ở giờ phút quan trọng này anh lại rút lui, không màng nghĩ tới chuyện có thành hay bại. Cố Linh cũng trở nên không có chủ.”

“Đến lúc đó hiệp hội Thương mại sẽ rơi vào tay của hội quán Nhật Kinh. Việc đấy sẽ gây tổn hại cho cây đại thụ ở Đà Nẵng, cũng chính là Cố Linh. Đến lúc đó, Cố Linh bị tấn công rồi thì anh có thể chống đỡ được bao lâu, anh có nghĩ tới chưa?”

“Dĩ nhiên là tôi cũng đã nghĩ quá, cho nên tôi đã để cho anh hai xử lý công việc ở chi nhánh công ty ở London. Nếu như Đà Nẵng không có chỗ để phát triển thì chúng ta sẽ ra nước ngoài phát triển.”

“Bỏ trai đẹp để yêu người trông xe, trước đó chưa có chuyện đó nha.”

Phó Thiết Ảnh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Qua màn hình điện thoại, Cố Thành Trung có thể nghe được ý giễu cợt của anh ta, không kiềm được mà thấy trên mặt nóng hừng hực.

Anh ta liếc mắt, trầm giọng nói: “Phó Thiết Ảnh, anh không có tư cách nói tôi đâu. Cố Linh được như ngày hôm nay đều là một tay tôi gầy dựng. Dù lần này thế lực đã bị hao tổn một nửa, tôi vẫn chống đỡ được.”

“Tôi đúng là không có tư cách. Cố Linh với tôi cũng đâu có quan hệ gì. Anh cho rằng cách ra thị phi cách xa đất liền là có thể xây dựng phát triển lại sao? Tập đoàn danh tiếng nát vẫn là nát, đến chi nhánh ở London cũng không đỡ được đâu. Nếu như anh chấp nhận đối mặt với cục diện rối rắm này thì tôi cũng không có lời gì để nói.”

“Nếu như anh cần tôi, tôi có thể giúp được anh. Nếu như anh không cần thì tôi sẽ ở Đà Nẵng chờ người phụ nữ của tôi học xong và kết hôn luôn.”

“Cố Thành Trung, lần này không ai có thể giúp được anh đâu, chỉ có chính anh thôi. Nếu như anh quyết định đánh trận này, cần sự giúp đỡ của tôi, thì anh cứ phân phó. Anh chỉ cần dẫn đầu. Nhưng nếu anh không đánh, mất mặt xấu hổ cũng đừng kéo theo tôi. Anh vứt công việc ở đây, tôi không đỡ nổi.”

Phó Thiết Ảnh hết sức khinh thường nói, trong lời nói đều tràn ngập ý cười đùa cợt.

Đùa cợt anh là một kẻ nhát gan, chưa đánh đã chạy.

Những lời này vào trong lỗ tai anh hết sức chói tai, giống như một chiếc gai nhọn đâm vào vậy.

Phó Thiết Ảnh luôn luôn không hài lòng với bản thân mình, biết hành động của anh ta đều là kẻ hèn mọn, trong lòng luôn xem thường bản thân.

Anh băn khoăn quá nhiều.

Không có cách nào để bỏ qua được nó.

Khi hai người trầm mặc lại, ngay lúc này thì Hứa Trúc Linh lại ngã đập cái mông xuống đất.

Cô thực sự không thể nghe tiếp cuộc điện thoại này nữa, nhìn anh chịu đựng bị sỉ vả không nói ra được, trong lòng chắc chắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô không muốn nghe, liền xoay người đi, nhưng do ngồi xổm quá lâu chân bị tê luôn.

Cô không đứng dậy được, còn bị ngã lại, cái mông như một toạc thành mấy múi.

Cố Thành Trung lập tức ngắt điện thoại, chạy lên cầu thang thấy Hứa Trúc Linh đang ở đó.

Hai người nhìn nhau, không khí như ngưng đọng lại.

Cô rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng lại cố kìm nén lại, sợ anh nói đến chuyện mình nghe lén điện thoại.

Anh không nói cô gì cả, trực tiếp bế cô lên, đưa đến chỗ bác sĩ.

Bác sĩ khi đến đây ở với họ đã được sắp xếp ở một mình trong một phòng nhỏ phía sau.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, không có gì đáng quan ngại cả, không cần lo lắng.

Sau đó hai người trở về nhà, bầu không khí vô cùng bối rối ngột ngạt.

“Em đi ngủ trưa đi, anh đi ra vườn hoa cho người hái ít hoa tươi.”

Anh thản nhiên nói, tựa như không có chuyện cuộc gọi vừa rồi.

Anh muốn tiếp tục giả bộ câm điếc cho qua chuyện, nhưng Hứa Trúc Linh đã chịu đủ rồi.

“Cố Thành Trung... Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”

“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, có gì thì thức dậy nói sau.”

“Anh không dám nói với em sao?” Hứa Trúc Linh hỏi thẳng thắn.

Cố Thành Trung cứng người lại, bước chân rời đi cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

“Hứa Trúc Linh, thật ra thì em không đủ lanh lợi cho lắm, không hiểu rõ câu chuyện rồi.”

Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói.

“Đúng vậy, em sẽ không bao giờ nói vòng vo như này, em luôn luôn muốn nói thẳng. Em nghe được cuộc điện thoại của anh với Phó Thiết Ảnh, em thấy anh vô cùng tức giận. Anh rõ ràng có rất nhiều bản lĩnh nhưng lại kiên quyết rúc mình thành con rùa rụt cổ. Bị người ta nhạo báng khinh thường, còn phải giả vờ như mình không quan tâm sao.”

“Tại sao anh phải sống chứ, chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì em sao?” Anh là vì bố em anh chị em, vì bạn thân, còn có em và đứa trẻ nữa mà.”

“Nếu như anh lo lắng cho em và đứa trẻ, rồi muốn làm một con rùa rụt cổ không tiến lên, thì khi đứa bé được sinh ra, em còn phải nói với đứa bé như nào nữa đây. Rằng người bố của nó không phải anh hùng, mà là một tên nhát gan sao?”

“Cố Thành Trung, anh vì em mà nhẫn nhịn như vậy, vậy anh với em ly dị đi. Từ đây chúng ta từ biệt nhau. Anh tiếp tục sự nghiệp trả thù của anh, em như nào thì anh cũng không cần quan tâm nữa.”

“Hứa Trúc Linh, em nói quá hỗn láo rồi.”

Anh giận rồi, lần này anh thực sự nổi giận, đập một đấm thật mạnh lên trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.