"Anh là trụ cột của nhà chúng ta, nếu như anh sụp đổ, vậy thì em chắc chắn cũng sẽ sụp đổ. Vậy nên, vì em, vì con, anh phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, cho dù có bận đến thế nào đi chăng nữa cũng phải ăn đủ bữa, đúng giờ, nghỉ ngơi thích hợp, không được suy sụp."
"Được, nghe theo lời dạy bảo của vợ, anh làm sao dám vi phạm. Ngoan, quay về đi, gió to rồi."
Anh cúi người, hôn nhẹ lên trán của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Cô cười vẫy tay, quay trở về.
Chỉ đến khi đi vào phòng ngủ của mình, anh mới lên xe rời đi.
Tuy rằng mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng buổi sáng mở mắt ra không thể nhìn thấy anh nữa, buổi tối không thấy anh trở về.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho những thứ xấu nhất, cô không sợ, chỉ cần kiên trì làm những điều đúng đắn là được.
Con người, sống ở trên đời, không thể sống mãi theo ý mình, cũng sẽ có lúc bị ràng buộc.
Điều quan trọng nhất là tâm hồn phải thiện lương, như vậy là tốt rồi.
Bây giờ cô đang có thai, không tiện ra ngoài.
Cộng thêm lá gan của Phó Thanh Viên và Diệu Miêu cũng rất lớn, mỗi lần ra ngoài đều có thể trở về, vậy nên Hứa Trúc Linh không ngăn cản sự tự do của bọn họ.
Phái thêm tài xế đi cùng, cũng không sợ bọn họ đi mất.
Diệu Miêu thích ăn đồ ăn vặt, thật ra mỗi lần ra ngoài, đều truyền tin tức đi.
Khoảng thời gian này Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh phải chia cách, đúng là làm ông chủ lo lắng vô cùng.
Diệu Miêu đi bộ một vòng ở siêu thị, vơ vét được rất nhiều đồ ngon, thế nhưng quay người lại thì không thấy Phó Thanh Viên đâu.
Cô ấy nhất thời sửng sốt, tìm một vòng từ trên xuống dưới siêu thị nhưng vẫn không tìm thấy.
Cô ấy lại gọi điện hỏi tài xế, tài xế nói không thấy cậu chủ lên xe.
Trái tim Diệu Miêu kêu lộp bộp, tên ngốc này lại đi đâu rồi?
Cô ấy nhờ nhân viên tìm giúp, sau đó bản thân mình ra khỏi siêu thị, đứng bên đường xem xét.
Đúng lúc này, cô ấy nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Cô ấy nhìn về phía tiếng khóc, chỉ nhìn thấy Phó Thanh Viên đang ôm một cô bé trong lòng.
Cô bé đang bị bố quở mắng, người bố đó vừa nhìn đã biết là uống say, sắc mặt đỏ gay, mắt sắp không mở ra được rồi, trực tiếp cầm chai rượu đập tới.
Phó Thanh Viên cũng không né tránh, chai rượu đập luôn vào trán của cậu ta.
Máu tươi chầm chậm chảy xuống, đỏ đến dọa người.
Diệu Miêu sợ đến mức không ngậm được miệng, vội vàng chạy qua đó.
Thế nhưng còn chưa đến gần, người bố đó lại giơ tay lên, cầm lấy miệng chai rượu, giơ về phía cô bé.
Thân chai rượu vừa bị vỡ, bây giờ vô cùng sắc nhọn.
Nếu mà cứ đâm như vậy thì không giữ được mạng sống mất.
Chỉ nhìn thấy...
Phó Thanh Viên cầm chặt phần bị vỡ đó, máu tươi tràn ra.
"Đồ ngốc!"
Diệu Miêu kinh ngạc hét lên, thế nhưng ngay giây sau Phó Thanh Viên dùng tay còn lại nắm lấy cổ của người bố kia, nhẹ nhàng nhấc ông ta lên không trung.
"Khụ khụ..."
Người xem xung quanh càng ngày càng đông, nếu như Phó Thanh Viên giết người ở ngay bên đường như thế này, bị truyền ra ngoài thì phải làm thế nào?
Diệu Miêu không quan tâm đến việc ngụy trang nữa, vội vã xông đến, nắm chặt tay của cậu ta.
"Đồ ngốc, cậu bình tĩnh lại cho tôi, bỏ tay ra."
"Ông ta... Ông ta đánh đứa bé này, đàn ông không được đánh phụ nữ, người trưởng thành không được đánh người già và trẻ em. Ông ta... Ông ta chẳng là cái thá gì cả!"
"Tôi biết ông ta không phải là người tốt, cậu cũng không được giết ông ta. Bỏ tay ra, nếu không... Tôi mà tức giận, sẽ không cần cậu nữa!"
Diệu Miêu vội vàng nói.
Phó Thanh Viên nghe thấy câu này, lập tức lo lắng.
Cậu ta nhanh chóng buông tay, ôm Diệu Miêu vào lòng.
"Cậu đừng không cần tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng bỏ tôi..."
Thân hình của cậu ta run rẩy vì sợ hãi, Diệu Miêu lập tức cảm thấy hối hận.
Cậu ta là một tên ngốc không biết gì, chỉ có Phó Minh Tước chăm sóc cậu ta đến bây giờ.
Khó khăn lắm cậu ta mới có một gia đình, đả kích cậu ta làm gì chứ.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không rời xa cậu đâu."
Đang nói, đột nhiên bên tai cô ấy truyền đến tiếng kêu rên đau đớn của cậu ta.
Diệu Miêu giật mình, nhìn sang, chỉ thấy ông bố ngã trên đất, mượn sức rượu, đâm chai rượu vào sau lưng cậu ta.
Khoảnh khắc đó, con mắt Diệu Miêu co rút lại.
Ông ta, thật sự đáng chết!
Cô ấy dùng chân hung hăng đá văng ông ta ra, người đàn ông đó đập vào tường nửa sống nửa chết.
Cơ thể Phó Thanh Viên mềm nhũn, tầm mắt trở nên mơ hồ.
"Phó Thanh Viên..."
Vết thương sau lưng cậu ta chảy rất nhiều máu, ướt đẫm cả áo.
"Cậu đừng dọa tôi! Đồ ngốc, cậu đừng dọa tôi!"
Lần đầu tiên, Diệu Miêu thấy hoảng loạn như thế này.
Đúng lúc này, cảnh sát và cứu hộ đã tới, Phó Thanh Viên được đưa lên xe của cứu hộ.
Diệu Miêu và đứa bé ấy bị đưa đến sở cảnh sát.
Bố của cô bé đã say đến mức không biết trời đất gì, cũng được đưa đến bệnh viện rồi.
Cho dù cảnh sát có hỏi cô ấy cái gì, cô ấy đều không nói.
Thế nhưng đứa bé đã khai rất nhiều điều.
Bố mẹ của cô bé đã ly hôn, mẹ lấy cô bé lấy người khác rồi, không quan tâm đến việc sống chết của con mình.
Mà bố cô bé là một người thất bại, chỉ biết ăn mà lười làm, còn nghiện rượu, mỗi khi uống say sẽ đánh cô bé.
Cô bé đã chịu đói nhiều ngày, thật sự không chịu nổi nữa, vậy nên định đến siêu thị trộm ít đồ.
Vốn dĩ cô bé đã lấy được đồ, chuẩn bị đi, thế nhưng lại đụng phải Phó Thanh Viên, nhìn thấy tiền trong túi áo cậu ta.
Vừa hay số tiền ấy bị lộ ra một góc, cô bé nổi lòng tham, không nhịn được mà lấy trộm.
Không ngờ bị Phó Thanh Viên bắt được, cô bé sợ hãi, thế nhưng Phó Thanh Viên không những không giữ cô bé, ngược lại còn cầm tay cô bé, đưa cô bé đi thanh toán.
Cậu ta còn đưa cô bé ra ngoài cửa, đưa tiền trong túi cho cô bé, bảo cô bé mua quần áo mới mà mặc.
Thế nhưng cô bé mới đi được hai bước thì lại gặp phải bố của mình, bố cướp tiền của cô bé, còn đánh cô bé một trận.
Phó Thanh Viên vẫn chưa đi xa, thấy vậy thì xông đến, thay cô bé đỡ mấy cái tát, những việc tiếp theo Diệu Miêu đã nhìn thấy.
Đứa trẻ vừa khóc, vừa kể lại.
Sắc mặt Diệu Miêu bình thản không chút cảm xúc, thế nhưng trái tim như bị ai đó bóp chặt.
Tên ngốc này, sao lại ngốc như vậy?
"Chú cảnh sát, bố cháu mới là người xấu, chú bắt bố cháu là được rồi, nhất định đừng bắt anh ấy, nếu không được thì chú bắt cháu đi, anh ấy là người tốt... Hu hu..."
Đứa bé năm tuổi khóc nhiều đến nỗi còn không thành tiếng.
Cảnh sát nghe xong thì trầm lặng, thở dài nhìn cô bé.
"Yên tâm đi, bọn chú sẽ lấy lại công bằng cho cháu."
Sau đó cảnh sát nhìn về phía Diệu Miêu: "Sếp, người này không phải bị ngốc đúng không?"
Không lâu sau, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến xử lý việc này, đưa Diệu Miêu đi, sau đó đến bệnh viện.
Phó Thanh Viên mất quá nhiều máu, bây giờ vẫn hôn mê.
Phần đầu bị thương nặng, gây nên chấn động não nhẹ.
Sau khi chụp chiếu, phát hiện đầu cậu ta còn tích máu, là do nhiều năm tạo nên.
Bởi vì Phó Thanh Viên là con của Phó Minh Nam, Úy Như nhất thời không tiếp nhận được, sau đó phát điên.
Sau khi bà ấy bị điên, nhìn thấy cậu ta tâm trạng không ổn định, suýt nữa là bóp chết cậu ta.
Phó Minh Nam là người không có nhân tính, nhốt cậu ta thật nhiều năm, hễ có chuyện gì không vừa ý là lại đánh cậu ta.
Lâu dần, cậu ta mắc chứng sợ hãi, tâm trí mãi mãi dừng lại khi là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Diệu Miêu cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao cậu ta lại đứng ra bảo vệ cho cô bé đó, nhất định là nghĩ đến lúc đầu mình cũng không có chỗ dựa như vậy, bị người thân hành hạ đến chết.
Cậu ta không hề sai, người sai là những người đã sinh cậu ta ra, người sai là những người nuôi dưỡng cậu ta, mà lại làm tổn thương cậu ta!