Cô căng thẳng nắm chặt con chuột, mắt nhìn về phía Cố Thành Trung, thấy anh vẫn đang ngủ say, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh nào cả.
Xem một chút, có lẽ cũng không sao đâu nhỉ?
Dù sao, giữa hai người cũng không có bí mật gì.
Xuất phát từ sự tò mò, cô không nhịn được ấn mở ra, lúc này cô mới phát hiện ra tấm ảnh ban nãy cô nhìn thấy là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Ngay cả ảnh chụp thường ngày cũng xinh đẹp không gì sánh được, giống như tiên tử xuống phàm trần.
Trong số những người cô từng gặp, cô cảm thấy Bạch Minh Châu giống hoa hồng đỏ nhất, tính cách thẳng thắn đanh đá, yêu ghét rõ ràng.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ảnh chụp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cô cảm thấy, cô ta chính là hoa hồng, còn là hoa hồng dại.
Nhìn sóng mắt lưu chuyển của cô ta, cũng có thể trông thấy được dục vọng và dã tâm ở trong đí.
Cô đọc từ đầu đến cuối một lượt, sau đó lông mày vô thức nhăn lại.
Gần nửa đời người của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, có thể nói là truyền kỳ.
Cô cảm thấy Cố Thành Trung đã rất thông minh rồi, không ngờ trên đời này còn có một người khác cũng có thiên tư xuất sắc như thế. Cô đã nhớ kỹ cái tên này rồi.
Sau đó cô đóng tài liệu lại, giả vờ như mình không làm gì.
Một lát sau cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Suốt cả buổi chiều cô đều hơi mất tập trung, trong lòng không yên, mí mắt vẫn luôn nhảy lên.
Cô cố ý lên mạng tìm hiểu thử, phát hiện ra trong mắt mọi người nước Pháp, cô ta chính là nữ thần trên bầu trời.
Có thể gặp cô ta một lần, cho dù chết cũng không nuối tiếc.
Cô còn xem rất nhiều video, tất cả đều là về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Cô gái dưới ánh đèn, giống như... Nữ vương.
Cô ta không cần dựa vào đàn ông, cũng có thể sống rất xuất sắc, khiến người khác không thể không ngưỡng mộ.
Người con gái như vậy, lại là đối thủ của Cố Thành Trung, cô ta còn đại biểu cho toàn bộ Công ty Nhật Kinh nữa.
Cố Thành Trung làm cách nào đấu lại được?
Nhưng là còn người thì luôn luôn có nhược điểm.
Nhược điểm của Cố Thành Trung ngoài cô ra, chính là trách nhiệm.
Nếu anh cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, anh sẽ không bao giờ ích kỷ trốn tránh.
Nhược điểm của Phó Thiết Ảnh là Châu Vũ và Cố Thành Trung, chỉ cần dùng Cố Thành Trung để khích tướng, thử lần nào chuẩn lần đó.
Nhược điểm của Bạch Minh Châu chính là tính tình nóng nảy, làm việc không suy xét đến hậu quả.
Nhược điểm của Cố Ngọc Vy là tính tình quá cứng rắn, cầm được thì buông cũng được, dám yêu dám hận, trong mắt thật sự không chứa nổi hạt cát, không muốn tạm bợ.
Còn nhược điểm của cô là hai tay trói gà không chặt, trí thông minh không đủ dùng, tham ăn giỏi ngủ...
Vừa nghĩ đến bản thân, trong đầu Hứa Trúc Linh lập tức hiện lên rất nhiều từ.
Cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ, không dám nghĩ tiếp nữa.
Muốn chống lại cô thật sự quá đơn giản, chỉ cần chút đồ ăn ngon nói không chừng đã lừa được cô rồi.
Cô giơ tay lên khẽ xoa trán, đầu đổ đầy mồ hôi, có chút tự ti mặc cảm.
Vậy nhược điểm của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là gì?
Hiếu thắng!
Đúng, chính là hiếu thắng!
Gặp được người mạnh hơn, có thể khích lệ khiến cô ta càng mạnh hơn nữa.
Cô ta thích dùng thái độ của người thắng cuộc, khiến người thua cúi đầu quy phục, để thỏa mãn lòng tự đại của mình.
Cô ta cũng thích chủ động xuất kích, thích gì sẽ nắm lấy trong tay, dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đạt được.
Thứ mà cô ta không cần, cô ta sẽ không thèm nhìn thêm một cái.
Vậy cô ta muốn gì nhỉ?
Khả năng là muốn tìm người mạnh hơn cô ta, sau đó để cô ta chinh phục, chứng minh bản thân.
Hứa Trúc Linh chậm rãi phân tích, cuối cùng đưa ra một kết luận đáng sợ.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử muốn chinh phục Cố Thành Trung.
Muốn nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của anh, cô ta sẽ dương dương đắc ý.
Nghĩ như vậy cho nên trong lòng Hứa Trúc Linh lập tức khó chịu, bản thân là phụ nữ, trông thấy một người phụ nữ khác hoàn mỹ giỏi giang như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là tự ti.
Đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông đứng trước mặt cô ta, đều ảm đạm biến sắc.
Căn bản cô không thể sánh bằng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi, nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn.
Nhưng cô cũng không biết mình đang sợ điều gì nữa.
Ngay khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì Cố Thành Trung gõ cửa bước vào.
"Anh ngủ quên mất sao em không gọi anh dậy?"
"Hả?"
Cô giật mình bối rối tắt máy tính đi nói: "Sao anh ngủ ít vậy?"
"Lại làm gì lén lút sau lưng anh đó?"
"Em đang chơi trò chơi trên mạng, không phải anh nói máy tính có phóng xạ sao? Em sợ anh mắng em."
Cô vừa cười vừa nói, che giấu sự chột dạ của mình.
"Em đi rửa hoa quả cho anh ăn nhé, được không?"
"Ừ."
Cô đi theo anh xuống lầu, coi như là bữa ăn nhẹ buổi chiều, còn có cả bánh phô mai nữa.
Phó Thanh Viên và Diệu Miêu cũng đến đây, hai người vui vẻ ăn uống không điểm dừng.
Bốn giờ chiều, Cố Thành Trung lại bị gọi đến tập đoàn, hình như có một hội nghị quan trọng, xem ra buổi tối chưa chắc đã về được.
Bà người ngồi trong nhà, Hứa Trúc Linh có chút thất thần.
"Trúc Linh?"
"Hả?" Cô nhìn Diệu Miêu.
"Tớ gọi cậu bao nhiêu lần rồi đó, cậu đang nghĩ gì thế?"
"Không có, không nghĩ gì cả, cậu gọi tớ làm gì?"
"Tối nay ăn lẩu được không? Làm nổi lẩu cá chua cay, hay là ăn lẩu cay?"
"Ăn lầu..." Cô rất muốn ăn, nhưng cô đang có thai không thể ăn được, có thể ăn canh xuông được không nhỉ? Dùng xương heo để hầm canh. "Làm lẩu uyên ương đi, gần đây tớ bị nóng trong người, không ăn cay được, tớ muốn ăn nước hầm xương."
"Để tôi bảo phòng bếp làm."
Phó Thanh Viên quay người đi dặn dò phòng bếp.
Diệu Miêu chống cằm hỏi cô: "Trúc Linh, cậu gặp phải chuyện gì không vui thế?"
"Tớ đang lo lắng..."
"Lo lắng chuyện gì?"
"Lo lắng người phụ nữ mới tới kia."
Người phụ nữ mới tới nào?
Diệu Miêu hơi sửng sốt.
Diệu Miêu vẫn luôn suy nghĩ đến lời Hứa Trúc Linh nói, buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, cô cố ý điều tra thử xem gần đây ở Đà Nẵng có chuyện gì lớn không.
Cô vừa ra khỏi nhà, sao biết được có cô gái nào vừa mới tới?
Danh tiếng của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thật sự quá lớn, vừa đến Đà Nẵng thôi mọi người đã xôn xao, Diệu Miêu dễ dàng điều tra ra được.
Nửa đêm, Diệu Miêu thay quần áo rồi trốn đi theo đường cửa sổ.
Cô vừa ra ngoài, Phó Thanh Viên đã phát hiện ra, anh ta yên lặng giúp cô che tất cả camera giám sát lại.
Nhìn theo điểm đỏ đang di chuyển trên bản đồ, vậy mà lại hướng về phía hội quán Đà Nẵng.
Hội quán Đà Nẵng là hội sở xa hoa nhất ở Đà Nẵng, đã bị người của Công ty Nhật Kinh bao trọn rồi.
Bên trong có rất nhiều bẫy rập, bảo vệ cũng rất cao cấp, cô đến chỗ đó làm gì?
Trong lòng Phó Thanh Viên có chút lo lắng, cậu ta vội vàng xâm nhập vào hệ thống an toàn của hội quán.
Vừa xâm nhập vào, cậu ta đã gặp phải bức tường lửa.
Đây không phải do hội quán thiết lập, mà là do người của Công ty Nhật Kinh tạo ra.
Cho dù là cậu ta, cũng phải phí chút thời gian mới phá giải được.
Mắt thấy điểm đỏ trên bản đồ càng ngày càng đến gần hội quán, trán cậu ta đổ đầy mồ hôi, cuối vùng vào giây phút khi Diệu Miêu nhảy lên tường, cậu ta đã thành công phá giải được.
Lúc đến nơi Diệu Miêu đã bật thiết bị nhiễu sóng, để quấy nhiễu tín hiệu.
Cô nhảy lên bức tường phát hiện ra còi báo động không vang lên, trong lòng còn có chút âm thầm đắc ý.
Cô muốn biết người phụ nữ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào, vậy mà lại có thể khiến Hứa Trúc Linh buồn rầu như thế.
Chủ nhân đã nói, chuyện của Hứa Trúc Linh cũng chính là chuyện của cô.
Cô có thể hết, nhưng không thể để Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ đến đây tìm hiểu thôi, có lẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Huống hồ cô cũng có năng lực không nhỏ, cho dù bị phát hiện cũng có thể an toàn thoát ra.
Cô không biết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ở phòng nào, chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm.
Điểm đỏ trong đồng hồ chợt lóe lên, có thể dựa vào đó để tìm người.
Tầng một có rất nhiều bảo vệ, vô số điểm đỏ chằng chịt.
Cô lợi dụng trời tối, bò theo ống nước bên ngoài bức tường.
Lúc bò ra ngoài, cô không cẩn thận lọt vào ống kính camera giám sát bên dưới, nhưng lại không bị bất cứ kẻ nào chú ý đến.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do đối phương cố ý.
Cô nhìn thấy một căn phòng trên tầng ba chỉ có một bóng người, thì lập tức bò vào qua cửa sổ hành lang tầng ba.
Lúc cô đang chuẩn bị chui qua cửa sổ, bước vào hành lang, không ngờ lại nghe thấy tiếng còi báo động truyền tới.
"Không xong rồi, có người xâm nhập tường lửa."
"Có người vào trong hội quán, bảo vệ cô chủ!"
Ngay lập tức tất cả đám bảo vệ đều ào ào xông ra ngoài.