Bởi vì Hứa Trúc Linh mang thai, Cố Thành Trung đã dựng lên một phòng phẫu thuật y tế nhỏ cỡ ở sân sau với đầy đủ trang thiết cơ bản có thể cung cấp đủ cho ông ta tiến hành thao tác.
Ông ta lập tức lấy máu tươi mang đi xét nghiệm. Sau đó, ông ta phát hiện bên trong có một vài thành phần dược liệu hóa học ngăn cản quá trình làm lành vết thương. Nếu như không kịp thời xử lý thì thậm chí còn có thể có khả năng bị lở loét.
Chữa trị lâu không khỏi, chắc chắn sẽ để lại vết sẹo xấu xí.
“Cũng may đã trở về trước. Nếu như đến bệnh viện bình thường, chắc chắn bác sĩ sẽ coi như vết thương bình thường mà xử lý, kê cho một vài loại thuốc thông thường. Nhưng những loại thuốc này, về căn bản là không có tác dụng, mà ngược lại còn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Tôi qua phòng thuốc lấy chút thuốc trước, cậu xử lý giúp vết thương ở trên vai. Tôi sẽ đến ngay.”
Phó Thanh Viên vội vàng gật đầu, sau đó cởi áo của Diệu Miêu ra, muốn xử lý vết bẩn nơi vết thương.
Nhưng áo vừa mở ra, Diệu Miêu đột nhiên có phản ứng kịch liệt. Cả bàn tay nhỏ của cô bị máu dính bẩn sống chết nắm chặt lấy tay cậu ta, cũng không biết sức lực có được từ đâu.
Cô ấy không hề mở mắt, rõ ràng vẫn đang trong cơn mê man. Đây là phản ứng vô thức.
“Đừng… Đừng động vào tôi. Xin ông đấy, đừng động vào tôi. Tôi sẽ... Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông. Đừng mà, đừng mà…”
“Diệu Miêu?”
Lời nói của cô ấy mang theo tiếng nức nở, dường như đang trải qua chuyện tuyệt vọng nhất.
Khóe mắt còn chảy ra những giọt nước mặt tựa như pha lê, thấm ướt cả búi tóc.
Phó Thanh Viên nhìn thấy vậy thì trong lòng giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt.
Rốt cuộc cô ấy đã trả qua chuyện gì?
“Diệu Miêu, tôi đang giúp cậu. Vết thương của cậu không thể để kéo dài thêm nữa.”
“Đừng mà… Tôi sẽ ngoan ngoãn làm việc. Tôi không đi học nữa, tôi cũng sẽ không ăn nhiều như vậy nữa. Tôi… Một ngày tôi sẽ chỉ ăn một bữa. Xin ông, đừng như vậy…”
“Diệu Miêu, Diệu Miêu…”
“Đừng mà, xin ông…”
Cô ấy vẫn luôn miệng khổ sở van nài, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Cuối cùng Phó Thanh Viên cũng không kìm được mà ôm cô ấy vào trong lòng. Bàn tay to lớn của cậu ta vuốt ve lên mái tóc mượt mà của cô, dùng giọng nói ấm áp, nói: “Là tôi. Tôi là Phó Thanh Viên. Tôi là đồ ngốc của cậu. Tất cả người trên thế giới này đều có thể làm hại đến cậu, nhưng tôi thì không. Diệu Miêu, tôi muốn giúp cậu, đừng từ chối tôi.”
“Phó… Phó Thanh Viên.”
Lời của cậu ta, dường như cô ấy đã nghe được.
“Đồ ngốc… Đồ ngốc Phó Thanh Viên… Tôi sẽ không vứt bỏ cậu. Tôi giữ cậu, cậu đừng sợ, tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”
“Ừ, tôi biết. Vậy tôi cũng không bỏ cậu, được không? Hiện giờ tôi cũng đã có thể coi là một người đàn ông rồi, tuy tôi không có đầu óc kinh doanh như bọn họ, cũng không có công phu đánh đấm giỏi như bọn họ, nhưng tôi vẫn sẽ như trước đây dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cho cậu, cố gắng bằng toàn bộ khả năng của tôi mang tất cả đến cho cậu.”
“Chỉ cần là thứ cậu muốn. Chỉ cần là thứ tôi có thể có.”
“Diệu Miêu, buông tay. Tôi xử lý vết thương giúp cậu.”
Vào đúng lúc ánh trăng sáng nhất, ánh trăng trong veo và lành lạnh xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người hai người họ.
Bọn họ giống như những con nhím với gai nhọn mang trên mình chằng chịt vết thương. Chỉ có ôm lấy nhau, bọn họ mới có thể cảm nhận được da thịt nơi vùng bụng mềm mại nhất của nhau.
Đó là nơi mềm mại, ấm áp nhất trên cả người họ, chỉ lộ ra cho người mà mà họ yêu quý.
Diệu Miêu dường như nghe hiểu lời Phó Thanh Viên nói, từ từ buông bỏ sức lực, không còn ngăn cản hành động của cậu ta nữa.
Phó Thanh Viên xé áo Diệu Miêu, đệ lộ ra bờ vai gầy.
Một phát bắn xuyên vào máu thịt, nhưng vẫn còn may, chưa bị thương vào đến xương.
Máu đã không còn chảy nhiều nữa, kết thành một tầng vảy máu đông dày.
Cậu ta làm sạch vết bẩn xung quanh, cố gắng nhẹ tay hết sức có thể, nhưng vẫn làm Diệu Miêu thấy đau.
Cô ấy nhíu chặt mày, từ trong miệng truyền ra tiếng hô hấp đau đớn.
Trái tim Phó Thanh Viên cũng theo đó mà quặn thắt lại, cậu ta đã quá sơ ý rồi.
Nếu như cậu ta biết Diệu Miêu muốn đi điều tận gốc về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì chắc chắn cậu ta sẽ ngăn cô ấy lại.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ đã tới.
Phó Thanh Viên vô thức kéo chăn lên, che chắn lại vai của Diệu Miêu.
Bác sĩ nóng lòng cứu người, không để ý đến động tác nhỏ này của cậu ta.
Ông ta bôi thuốc lên trên miệng vết thương trên mặt, sau đó băng bó lại, dùng gạc bịt kín lại.
Tiếp theo đó, ông ta bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị xử lý vết thương trên vai. Nhưng Phó Thanh Viên lại một mực giữ chặt chăn.
“Cậu năm… Cậu làm thế này là đang làm gì vậy? Không phải tìm tôi đến cứu người sao?”
Phó Thanh Viên nghe thấy lời của ông bác sĩ thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, cuối cùng nghiên răng nghiến lợi mở chăn ra, chỉ để lộ ra chỗ bị thương trên bả vai.
Nếu còn kéo xuống tiếp thì chính là cảnh xuân trong lòng người.
Phần áo bị cậu ta xé có hơi to. Cậu ta nhìn thì được, người đàn ông khác thì không được.
“Nếu như mắt ông dám nhìn lung tung đến nơi khác, tôi lập tức khoét mắt ông ra.”
Giọng Phó Thanh Viên tràn ngập mùi đe dọa.
Bàn tay cầm nhíp của bác sĩ run rẩy.
Đây còn là cậu năm mà ông quen thuộc sao?
Không phải là một tên ngốc sao? Sao có thể nói ra những lời ác động như vậy?
“Cậu… Cậu năm?”
“Nhanh lên, đừng ngẩn ngơ ở đó nữa.”
Phó Thanh Viên thúc giục.
Bác sĩ cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng xử lý vết thương của Diệu Miêu.
Bận rộn suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã xử lý xong, trên trán bác sĩ cũng đầy mồ hôi.
“Chuyện hôm nay, trời biết, đất biết, ông biết, tôi biết, cô ấy biết. Nếu như có người thứ sáu biết được, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cậu năm… Đầu cậu… Cậu đã trở về bình thường rồi, phải không?”
Bác sĩ nắm rất rõ hồ sơ bệnh án của mỗi người trong căn nhà này. Trước đây, bệnh viện đã chẩn đoán cục máu bầm trong đầu của Phó Thanh Viên có dấu hiệu tiêu biến, nói không chừng có thể hồi phục thành người bình thường. Ông ta không ngờ chuyện này lại là thật.
“Cậu năm, cậu bảo tôi câm miệng cũng được, nhưng không bằng để tôi chụp não cho cậu, kiểm tra lại một chút. Cậu được như thế này thì đúng là kỳ tích của y học. Bệnh hơn mười năm mà vẫn có thể hồi phục bình thường, cũng để tôi được thơm lây.”
“Được.”
Phó Thanh Viên cũng muốn biết tình hình phục hồi hiện giờ của bản thân.
Cậu ta đi theo bác sĩ đến căn phòng ở phía sau làm kiểm tra toàn thể.
Vẻ mặt bác sĩ kinh ngạc: “Cục máu bầm đã hoàn toàn biến mất rồi. Cậu năm, có phải cậu đã nhớ hết, cũng có thể phán đoán bình thường rồi không?”
“Ừ.”
“Cơ thể cậu rất tốt, phần nam tính cũng rất mạnh, nên tìm vợ rồi. Từ cậu con trai biến thành đàn ông trưởng thành, có rất nhiều lợi ích đó…”
“Ông nói nhiều quá.”
Phó Thanh Viên nhíu mày, ánh mắt không vui.
Lúc này vị bác sĩ mới nhận thấy bản thân đã nhiều lời, cười khan hai tiếng, không dám nói thêm gì nữa.
Ông ta oán thầm trong lòng, vẫn là cậu năm trước đây đáng yêu, còn thường xuyên cho ông ta bánh quy để ăn.
Phó Thanh Viên trở lại trong phòng lần nữa, nhìn dáng người nhỏ bé nằm trên giường.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng tiết lộ bản thân từ đâu đến, làm việc cho ai hay đã trải qua những gì.
Mà ngược lại, cô ấy lại hiểu rõ từng việc về Phó Thanh Viên. Cảm giác không đúng này khiến cho cậu ta cảm thấy rất không thoải mái.
Rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện gì mới khiến cô ấy trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay, ghét bỏ đàn ông, thậm chí đến mức căm thù.
Hơn nữa, tuổi còn trẻ mà ra tay đã ác độc, mấy vụ án đều là do cô ấy gây ra.
“Diệu Miêu, rốt cuộc cô che giấu bí mật gì?”
Phó Thanh Viên thở dài, đi đến trước giường, sửa lại chăn cho Diệu Miêu.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn ngây ngốc, giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hiện giờ tâm trái đã từ từ hồi phục, ghi nhớ tất cả những chuyện xảy ra trong những năm này.
Mọi thứ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cũng rất mơ hồ, không biết làm sao để bước đi trên con đường tương lai.
Bàn tay to lớn của cậu ta xoa má Diệu Miêu, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành nụ cười.
Cho dù trong lòng cậu ta đang mờ mịt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng chỉ đường.
May mà không tiếp tục ngây ngô ngốc nghếch nữa, bằng không thật sự sẽ bỏ lỡ mất rồi.
Ông trời để cậu ta tỉnh lại vào lúc này, còn không phải là đang ám thị điều gì đó sao?
Phó Thanh Viên mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh Diệu Miêu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tối nay sẽ là một giấc mơ đẹp.