Hiện tại là chương 1511 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1225. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
“Lòng tôi đã quyết, cậu không cần khuyên tôi. Cậu quay về đi. Coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ.”
Bà ấy lau khóe mắt. Nước mắt mới vừa từ trong mắt rơi ra liền lập tức bị bà ấy lau sạch.
Bà ấy là một người hiếu thắng, không cho phép bản thân được yếu đuối.
Bà ấy tên là Bạch Nhược Minh Lan, nhưng trên người lại chảy dòng máu của nhà họ Quý.
Cố Thành Trung đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ đến gì đó.
“Mẹ vợ, có người nhờ con rể hỏi mẹ một câu.”
“Câu gì?”
“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trả qua chuyện gì mới khiến cô ta biến thành dáng vẻ hiện giờ?”
“Chuyện này…”’
Bạch Nhược Minh Lan ngẩn người, một hồi lâu không tiếp lời.
Bà ấy nhíu mày, liếc nhìn Cố Thành Trung: “Là Phó Thanh Viên hỏi phải không?”
“Chính là người em trai thứ năm của con. Cậu ấy là người đáng để nhờ cậy cả đời.”
“Tôi từng nghe Diệu Miêu nhắc tới. Quả thật là người không tệ. Đáng tiếc là một kẻ ngốc. Hây, có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới không tính toán những chuyện đó của con bé.”
“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trải qua chuyện gì?”
“Tôi từng đồng ý với con bé, không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Đây là lời hứa của tôi với con bé. Người em trai thứ năm đó của cậu có lòng thì tự mình từ từ mở lòng của Diệu Miêu. Diệu Miêu cũng là người đáng thương, nhưng lòng dạ con bé không xấu.”
“Được, con sẽ chuyển lời.”
Cố Thành Trung cung kính nói, xoay người rời đi.
Anh nói lại nguyên vẹn lời của Bạch Nhược Minh Lan với Phó Thanh Viên. Phó Thanh Viên nghe vậy thì trong lòng run rẩy mạnh mẽ.
Chắc chắn cô ấy đã gặp phải chuyện vô cùng tuyệt vọng, không thể nhắc tới.
Vết thương này chôn sâu trong tim, nhìn thì giống như đã khỏi hoàn toàn, chỉ cần bị người khác nhắc tới, thì chẳng khác nào rắc muối vào vết thương.
Đây chính là cái gai trong tim Diệu Miêu, tương lai cũng sẽ trở thành cái trong lòng cậu ta.
“Cậu định làm thế nào? Nói cho Diệu Miêu biết là cậu đã trở lại bình thường hay là tiếp tục như thế này?”
“Cứ như bộ dạng hiện giờ đi. Chí ít thì em có thể khiến cô ấy buông bỏ phòng bị.”
“Nhưng sớm muộn thì chuyện cũng sẽ bị moi ra.”
“Không sao, cứ từ từ. Thứ em có là thời gian, trong nhất thời không vội. Hơn nữa, em có lòng tin với bản thân.”
Phó Thanh Viên cố gắng cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Cho dù thế giới hiểm ác, bố mẹ ruột đã tạo nên một bóng đen cực lớn đối với tuổi thơ của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn mang theo trái tim chân thành, vẫn là dáng vẻ tốt đẹp của chàng thiếu niên.
Cố Thành Trung nhìn cậu ta và minh có vài điểm giống nhau về tướng mạo. Nhưng Phó Thanh Viên giống mẹ hơn, thanh tú, đẹp trai, tràn ngập tuổi trẻ.
Anh nghĩ, nếu như bản thân sống đơn giản nhẹ nhàng một chút, không trải qua nhiều chuyện thị phi như vậy thì cũng sẽ trở thành người giống như Phó Viên.
Trước đây Phó Thiết Ảnh là hình ảnh xấu nhất của anh, mà hiện tại Phó Thanh Viên là nỗi khát khao tốt đẹp nhất mà anh từng có.
Mỗi người chỉ có một lần hai mươi tuổi. Một khi bỏ lỡ rồi thì sẽ không có nữa.
Điều duy nhất mà anh có thể làm chính là bảo vệ tuổi hai mươi của Phó Thanh Viên, cũng coi như hoàn thành giấc mơ của chính mình.
Anh vỗ vai Phó Thanh Viên, cổ vũ cậu ta, nói: “Anh ủng hộ cậu.”
“Em cảm ơn anh. Đúng rồi. Chuyện tung tích của Nhật Kinh Lê Sa mà anh nói đến đó, có lẽ vệ tinh định vị mà em vừa nghiên cứu ra có thể giúp được cho anh.”
Lúc cậu ta không có việc gì thì sẽ buôn bán các loại khoa học kỹ thuật đen tối, nghiên cứu ra các loại phần mềm ứng dụng kỳ dị, hiếm lạ.
Gần đây cậu ta dùng 3D mô phỏng lại bản đồ của Đà Nẵng. Mỗi con đường đều chân thật như ngoài đời. Chỉ riêng việc lập mô hình đã tốn rất nhiều công sức.
Nhưng cậu ta cũng không có việc khác để làm. Lúc Diệu Miêu ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ăn vặt thì cậu liền xây dựng những khuôn mô phỏng chân thật.
Cậu ta dựa vào những manh mối mà Bạch Nhược Minh Lan cung cấp, bước đầu xác định là ở phía Đông thành phố. Đây cũng là nguyên nhân mà gần đây Bạch Nhược Minh Lan đi lại ở đó.
Có lẽ Nhật Kinh Lê Sa là trốn qua nên không có giấy tờ chứng minh thông tin cá nhân có thể dùng. Vậy thì không thể ở lại các khách sạn, nhà trọ chính quy.
Phó Thanh Viên ngồi trước máy tính, thực hiện một loạt các thao tác, cuối cùng đã xác định được mấy chấm đỏ.
“Bước đầu xác định ở khu vực này, phía Đông thành phố. Có mười hầm cầu, ba mươi hai nhà trọ không chính quy. Nhưng người nhiều thì lắm tai mắt, chắc chắn có rất nhiều người thuộc tầng lớp thấp kém ra vào. Nếu Nhật Kinh Lê Sa xinh đẹp, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Ngoài ra, loại bỏ mười hai căn nhà không có người ở, có lẽ cô ta cũng không có đủ nhẫn nại để cạy khóa đi vào.”
“Nếu như có người thu nhận, thì ở đây có bốn khu nhà ở tầm trung, một khu biệt thự cao cấp với mật độ thấp, còn lại là ba khu cấp thấp. Mỗi một khu đều có sắp xếp các điểm quan sát, kiểm tra camera, chắc chắn sẽ tìm thấy. Kết nối mấy cái này lại, có bao nhiêu điểm ăn xin, em cũng có thể biết được. Nếu như thật sự không được thì đi tóm một tên ăn xin hỏi thử.”
Từng lời Phó Thanh Viên nói ra, Cố Thành Trung nhìn cậu ta với ánh mắt vô cùng bất ngờ.
Anh biết Phó Thanh Viên rất thành thạo đối với phương diện khoa học kỹ thuật. Nhưng anh không ngờ cậu lại giỏi đến như vậy. Quả nhiên mỗi người đều có sở trường riêng.
Khả năng này của cậu ta, bất lể là công ty nào cũng đều muốn cướp về.
“Sao cậu làm được?”
“Bởi vì nhà họ Cố giàu có, muốn có những thông tin thực địa không hề khó, cho người khi khảo sát thực địa. Em cũng đã hack vào trong hệ thống cấp cao. Em nắm rõ mỗi một camera giám sát ở mỗi đoạn đường. Công tác chuẩn bị trước đại khái hết khoảng một tháng. Việc mô phỏng tôn của em hơn nửa tháng. Hơn nữa, những bản đồ này sẽ cập nhật theo thời gian thực, chỗ nào phá dỡ, con đường nào đã được duy tu, chỗ em đều có thể nắm được ngay lập tức.”
“Sau này chúng ta cũng có thể phát triển phần mềm bản đồ của riêng mình. Chắc chắn sẽ hữu dụng hơn ảnh toàn cảnh. Những cái này đều là tầm nhìn 3D, mô phỏng chân thực.”
“Ý tưởng không tệ. Quả thật là một cơ hội kinh doanh. Nhưng hiện giờ anh chưa rảnh để làm những chuyện này. Trước mắt cần đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trước mới được.”
“Hình ảnh thực tế trong hội quán dưới chướng của cô ta, em cũng có. Tất cả các camera, máy quét hồng ngoại, còn cả người được phân công, đại khái em đều nắm rõ.”
“Cô ta ở phòng riêng ở tầng ba. Dạ Miêu từng đến thăm dò. Nếu như cô ta không biết tốt xấu, vậy thì cho vài bài học.”
Lúc Phó Thanh Viên nói những lời này, sắc mặt đã trầm xuống, giống như đang tức giận.
“Tuổi tác không lớn nhưng làm việc lại quyết đoán hung ác. Cô ta gây chuyện với cậu sao?”
“Cô ta làm Diệu Miêu bị thương, còn hạ độc trên dao, muốn hủy hoại nhan sắc của Diệu Miêu.”
Phó Thanh Viên tức giận nói.
“Anh ba, chuyện của Nhật Kinh Lê Sa giao cho em. Anh cho em thời gian ba ngày, cho dù cô ta trốn vào trong đất, em cũng có thể tìm ra cô ta.”
“Được. Cậu chú ý an toàn.”
Phó Thanh Viên nhận nhiệm vụ, nói dối Diệu Miêu là phải đến nhà cũ ở mấy ngày, ở bên Cố Đình Sâm và Úy Như, ba ngày sau sẽ về.
Diệu Miêu nghe vậy thì bĩu môi, có hơi không vui.
Nếu như Phó Thanh Viên không có ở đây thì buồn chán thế nào chứ.
“Bắt buộc phải đi sao? Sao trước đây không thấy cậu tích cực như vậy?”
“Mẹ nhớ tôi, bố mới cũng nhớ tôi.”
“Nhất định phải là ba ngày sao? Không thể về sớm một chút sao? Cũng không thể đưa tôi đi cùng sao?”
“Mẹ tôi nói rồi, chỉ có thể dẫn theo vợ về. Nhưng Diệu Miêu nói xem, cậu không phải vợ tôi, tôi cũng không thể nói lung tung ở bên ngoài được.”
Cậu ta nghiêng đầu, bộ dạng khó xử, làm cho Diệu Miêu chẳng nói được câu nào.
Cuối cùng cô ấy đã lĩnh hội được cái gì gọi là cầm đá tự ném chân mình rồi.
Thậm chí Diệu Miêu còn nghi ngờ có phải tên nhóc này cố ý chọc giận bản thân hay không.
“Được rồi. Cậu đi đi. Đi rồi thì đừng về nữa. Đồ ngốc thối tha, cậu cũng bắt đầu biết chế giễu tôi rồi. Sao không thấy cậu nhớ rõ những câu khác của tôi như vậy?”
“Diệu Miêu giận rồi sao? Vì sao Diệu Miêu lại giận? Thanh Viên nói sai gì rồi sao? Vậy rốt cuộc Diệu Miêu là vợ của tôi, hay là không phải?”
“Cậu…”
Diệu Miêu nói không nên lời, vậy mà lại á khẩu trước Phó Thanh Viên.