Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1502: Chương 1502: Chương 1549




“Đừng sợ!”

anh dùng sức trực tiếp ôm cô vào lồng ngực.

Bàn tay xuyên qua mái tóc của cô, không ngừng trấn an cô.

Thời điểm cô hoàn hồn, liền cảm nhận được khí tức ấm áp trên người anh, những nóng nảy cùng bất an bấy lâu nay cũng cứ thế mà chìm xuống.

Cô ôm anh thật chặt, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, khóc đêm nước mắt nước mũi đầy mặt.

“Em... Em gặp ác mộng, mơ thấy mọi người ai cũng rời bỏ em, cuối cùng, cuối cùng ngay cả anh cũng đi. em muốn kéo anh lại, nhưng mà có kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích, cái gì em cũng làm không được, em thật sự rất sợ...”

cô khóc giống như một đứa bé, bả vai run rẩy, khiến đáy lòng anh như nhũn ra.

“Đừng sợ, đều chỉ là mơ mà thôi. Trong mơ đều là ngược lại, không phải sợ.”

Anh không ngừng trấn an cô, lúc này mới giúp Hứa Trúc Linh chìm vào giấc ngủ một cách an ổn.

Cô giống như đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc thật ngon. Lúc này có anh ở bên mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày cử hành tang lễ cho Nhật Kinh Xuyên Hi, lại không mời đám người Cố Thành Trung. Ai cũng không có cách nào đi đưa anh đoạn đường cuối cùng.

anh sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này ngay cả lễ tang cùng với việc chôn những di vật theo cùng đều được tiến hành trong yên lặng.

Mấy ngày liên tiếp, tinh thần Hứa Trúc Linh có chút thiếu thốn. Buổi tối thường xuyên gặp phải ác mộng, lúc tỉnh dậy từ trong mơ mồ hôi đầm đìa.

Nếu như là người bình thường thì thôi, bất đắc dĩ cô lại là phụ nữ có thay, đứa trẻ cũng đã được bốn tháng.

Cố Thành Trung không thể làm gì khác hơn là gọi Nguyên Doanh đến. Sau khi Nguyên Doanh kiểm tra, sắc mặt có chút ngưng trọng.

anh không nói rõ tình hình trước mặt Hứa Trúc mà chỉ trấn an cô không có chuyện gì.

Lúc ra đến cửa liền nói với Cố Thành Trung: “Đây là tổn thương sau chướng ngại tâm lý.”

“Có ý gì?”

“Tổn thương sau khi gặp phải chướng ngại về tâm lý chí gặp ở những người sau khi bị áp lực cực lớn mà sinh ra, chính là trạng thái tâm lý sinh bị mất cân bằng sinh ra hậu di chứng. Bọn họ có thể gặp phải lúc sinh mạng bị người uy hiếp, tổn thương, hoặc là đã chứng kiến cảnh người chết quá nhiều lần mà tạo thành một loại bệnh tâm lý.”

Cố Thành Trung nghe nói như vậy, tim chợt trầm xuống.

Hứa Trúc Linh trải qua chết...

Đầu tiên là rất nhiều đồng nghiệp chết ngoài ý muốn, nữa là Thẩm Thanh cùng Ngôn Minh Phúc qua đời. Sinh mệnh của cô cũng nhiều lần treo trên một đường thẳng, thật vất vả mới có thể mang thai mười tháng, có thể sinh ra đứa trẻ nhưng lại là thai lưu.

“Bây giờ lại gặp phải chuyện này, cô lại là một phụ nữ có thai, cảm xúc vốn lại nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Chỉ có thể dùng hai cách chính là uống thuốc cùng với chữa trị tâm lý. Tôi kê đơn cho cậu, nhưng mà chuyện trong lòng của cô ấy tôi không kê được, chỉ có thể do cậu giúp cô ấy.”

“Tình trạng hiện giờ của cô ấy như thế nào rồi, có phải không thích hợp để sinh con hay không?”

Cố Thành Trung dừng bước lại, âm thanh trầm trầm vang lên.

Nguyên Doanh nghe nói như vậy thì sửng sốt một chút, lại cau mày thật chặt nhìn chằm chằm anh: “Lời này của cậu là có ý gì?”

“Tôi chỉ muốn biết, tình trạng hiện tại của cô ấy, rốt cuộc có thích hợp để sinh con hay không.”

“Khoảng thời gian có rất nhiều phụ nữ vì ưu tư nên thai nhi cũng thay đổi, thói quen cuộc sống cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Bây giờ coi như không thích hợp, nhưng đến thời khắc quan trọng này, chẳng lẽ cậu muốn đem con mình bỏ đi sao? Coi như câu đồng ý thì Hứa Trúc Linh chấp nhận sao?”

“Đứa bé đầu tiên của hai người các ngươi đã qua đời, cậu còn muốn cô ấy chịu đựng nỗi đau mất đi hai đứa bé sao?”

“Có thể hiện tại tình trạng thân thể cô ấy không được tốt, tôi cũng không thể vì muốn máu mủ của mình mà để cô ấy phải chịu tội như vậy!”

“Tốt lắm, Cố Thành Trung, cậu có thể bình tĩnh một chút hay không...”

Tính tình Nguyên Doanh cũng có chút nóng nảy, thanh âm không nhịn được lớn một chút, muốn để cho anh tỉnh táo lại, những suy nghĩ này của anh có chút kích động nhất thời.

“Cậu bảo tớ làm sao để bình tĩnh, liên quan đến tánh mạng của cô.”

“Chuyện đứa trẻ em tự làm chủ, các người cũng không ai có thể giúp tôi quyết định. Ai dám tự chủ trương, em liền hận anh cả đời, trả thù anh cả đời, cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”

Ngay lúc hai người tranh luận không nghỉ, không ngờ tới sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng của Hứa Trúc Linh.

Thân thể hai người khẽ run lên, Cố Thành phản ứng nhanh nhất.

Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, ở cửa nổi lên tranh chấp, khó tránh khỏi không kinh động người trong nhà.

Cố Thành Trung xoay người, đối diện với con ngươi lạnh lùng trong trẻo của Hứa Trúc Linh.

Cô cũng đang nhìn mình, giờ khắc này không có tình yêu, chỉ có phòng bị.

Cô một tay vuốt ve bụng, bộ dáng thận trọng, tựa như tùy thời mình sẽ khiến đứa bé gặp nguy hiểm vậy

Anh theo bản năng tiến lên một bước, muốn đến gần cô.

Nhưng mà...

Cô lại lui về sau, tràn đầy cảnh giác nhìn anh.

Trong mắt hiện lên tia sáng, khiến cho anh cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy đau tim.

“Em lập tức thu dọn đồ đạc, đến nhà họ Quý dưỡng thai, sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người, anh cũng không cần đánh chủ ý lên người đứa nhỏ. Những lời hôm nay anh nói ra em coi như chưa từng nghe thấy, bảo bảo cũng không nghe thấy.”

“Trúc Linh... Anh chỉ vì lo lắng...”

“Anh lo lắng cái gì? Anh đã vì đứa nhỏ này làm cái gì? Nó ở trong bụng anh sao? Là anh trãi qua ba tháng đầu dè dặt, sau này lại nôn đến muốn chết đi sống lại sao? Nó ở trong bụng em, mà anh chính là bố nó vậy sao lại có suy nghĩ giết nó đi? Đến lúc đó nếu như mẹ con em bình an, anh sẽ hối hận với quyết định của ngày hôm nay.”

“Vậy lỡ như chỉ có thể giữ lại một người thì sao?”

“Vậy em cũng mang! Vậy em hỏi anh, anh muốn đứa trẻ, hay là muốn em?”

“Đương nhiên là em!”

“Nếu thật sự đến lúc đó, đứa nhỏ này em sẽ từ bỏ. Nhưng bây giờ, anh đừng hòng đánh chủ ý lên nó. Nếu không... Nếu không em sẽ liều mạng với anh!”

Câu nói sau cùng, tràn đầy khí thế.

Cô gái vốn yếu ớt là thế lại vì tình mẫu tử mà mạnh mẽ.

Cũng không ai có thể tước đoạt đi cái quyền được ra đời của một sinh mệnh nhỏ bé, ngay cả bố ruột là anh cũng vậy.

Cố Thành Trung nghe vậy, thì nở nụ cười, không biết nên nói cái gì cho phải.

Hứa Trúc Linh cũng không có nghỉ ngơi mà trực tiếp thu dọn hành lý, Cố Thành Trung ngăn cũng không ngăn được.

Cô trực tiếp kêu xe rời đi, Bạch Minh Châu vì cô nên mới đến đây, giao tình với cô cũng rất sâu đậm, cũng đi theo cô.

Châu Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là Hứa Trúc Linh quan trọng hơn vì thế cũng đi theo.

Ba người phụ nữ một chiếc xe, Ôn Mạc Ngôn cùng với Phó Thiết Ảnh cũng muốn cùng đi lại bị đạp xuống xe.

Vì vậy, ba ông lớn đứng ở trước cửa biệt thự nhà họ Cố.

Phó Thiết Ảnh cùng Ôn Mạc Ngôn ở kế bên Cố Thành Trung, không ngừng rên rỉ than thở.

“Anh ba, anh cùng chị dâu gây gổ rùm beng cả lên, sao lại còn lây sang bọn em như vậy?”

“Đúng vậy, Minh Châu vẫn còn trong tháng ở cử, ra cửa nhất định sẽ trúng gió!”

“Nếu như không yên lòng cho vợ mình đến vậy, vậy thì nghĩ biện pháp giúp anh, nên như thế nào mới khiến chị dâu hai người quay về đây.”

Cố Thành Trung có chút phiền não, xé ra cà vạt, để cho mình lấy hơi.

Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đều trầm mặc.

Muốn thì ai làm cũng được đi, sao lại hết lần này đến lần khác gặp phải chuyện khó vậy chứ.

Ba người đi tới nhà họ Quý, Quý Thiên Kim rất tự nhiên mời họ vào nhà, chuẩn bị ba phòng gần nhau, lại dễ ra khỏi cửa.

Quý Thiên Kim nhìn bụng cô lớn lớn, phá lệ cực kỳ vui vẻ yên tâm, dù dì thì cô cũng là một người không có duyên với con nít.

Hứa Trúc Linh định ở đây dưỡng thai cho thật tốt, cho đến khi đứa trẻ được bình an sanh ra được.

Gần đây cô rất lo âu, nhưng bây giờ cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là bảo vệ đứa bé bình anh sinh ra, bố nó có thể từ bỏ nó, nhưng mẹ nó thì tuyệt đối không.

Thời cơ nó ra đời không đúng, lại trúng thời điểm Đà Nẵng mưa gió ngập trời, các loại minh tranh ám đấu.

Nhưng có lại cảm thấy tới rất đúng lúc rất đúng, thế giới này vốn chính là hiểm ác, vừa sinh ra đã được bảo bọc thì sau này làm sao có thể một mình phụ trách một phương.

Đứa trẻ của cô tất nhiên là có năng lực, có tiền đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.