“Để tạo cơ hội cho những người trẻ tuổi. Trai gái chưa lập gia đình, lại đều là những đứa trẻ ngoan. Nếu cho tiếp xúc được với nhau nhiều thì có thể tiến triển. Tuổi trẻ thật tuyệt, rất kịch tính”.
Quý Thiên Kim không khỏi xúc động nói.
Quý Lưu Xuyên đã đi ngủ, Lê Sa cũng ngại đánh thức anh ta.
Cuối cùng, cô ta quay sang Diên để tìm sự giúp đỡ.
Phải làm sao, anh ấy trông có vẻ như là rất giàu có, chắc sẽ không tiếc chút tiền lẻ này đâu nhỉ.
Cô ta vô cùng nghèo, ăn của nhà họ Cố, ở nhà họ Cố, giờ không thể ngửa tay xin tiền được.
Cố Thành Trung cũng đã thanh toán chi phí mua sắm cho cô ta, cô ta đều nhớ và sau nay sẽ trả lại hết.
Bây giờ, cô ta thực sự không có xu nào trong túi!
“Người anh em, anh chơi Zalo không? Kết bạn wechat với tôi được không?”
“Không chơi, không được.”
“Vậy thì... cho anh một dãy số, nếu nhớ tôi thì cứ gọi cho tôi, được không?”
cô ta nhập một chuỗi số vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình.
Diên cau mày: “Số gì mà dài thế?”
“Công thương... mới làm cách đây không lâu.”
“...”
Sau khi nghe xong, anh không nói nên lời.
“Nhật Kinh Lê Sa, nếu tôi là cô, ta cũng sẽ không mặt dày như vậy. Tôi và cô, xem ra còn chưa tới mức mượn tiền, không phải là cô có thành kiến với tôi sao?”
“Cho nên anh đâu phải tôi, anh không đo được độ mặt dày của tôi đâu, hơn nữa tôi trời sinh là người tốt tính, nguyện lấy đức báo oán, chấp nhận xóa bỏ những ân oán trước đây, nếu anh cho tôi mượn một ít tiền. Tôi sẽ trả cho bạn một mức lãi suất cao, được không? “
“Theo tôi biết, hiện tại cô đang ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Kim, nợ một đống tiền nhà họ Cố. Nếu cô trở về nhà Nhật Kim, còn có tiền trả lại. Nhưng nhìn bộ dạng cô thế này, rõ ràng là không muốn về. Vậy cô lấy cái gì trả cho tôi?
“Hả? Anh nói rất có đạo lý. Tôi đúng là chưa nghĩ tới chuyện này.”
cô ta choáng váng, cảm thấy rằng phân tích của Diên rất có lý.
Nếu cô ta không trở lại nhà Nhật Kim, thì lấy tiền đâu lấp đầy những khoản nợ này?
Tiêu rồi, mấy tháng nay cô ta nợ đến hàng tỉ đồng rồi đúng không?
Lòng cô ta bỗng quặn thắt!
“Diên, đừng quá nghiêm túc. Không mượn tiền thì sẽ không chơi được trò này. Anh nhìn xem Trúc Linh bắt đầu ngủ gà ngủ gật, sắp ngủ mất rồi.”
Bạch Minh Châu không khỏi nói.
Diên nghe vậy, nhìn sang Hứa Trúc Linh ở bên cạnh, ăn nó liền buồn ngủ. Nhưng bây giờ mới sáu giờ hơn mà?
Ngủ sớm như vậy, đến đêm tỉnh dậy thì sẽ rất khó ngủ lại.
Cảm thấy bất lực, Diên đành mở ví và rút tiền mặt từ đó đưa cho cô ta.
Bởi vì nhập cảnh, anh ấy sẽ đổi một số tiền mặt trên người, trong trường hợp khẩn cấp. Sau cùng, nếu Hứa Trúc Linh hứng lên muốn chơi, đều có sẵn với tiền lẻ.
Nhật Kinh Lê Sa nhận được tiền, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
“Tôi có tiền rồi, chơi mạt chược đi!”
Cô ta hét lên.
“Chờ đã, tôi còn chưa nói khi nào cô sẽ phải hoàn trả. Nếu một tháng mà cô chưa trả được, thì cứ ba nghìn kêu tiếng heo một tiếng. Các cô chơi đi, tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Này, tiền lãi của anh cũng quá cao rồi? Làm sao anh biết tôi không trả nổi? Nói không chừng tôi còn thắng tiền nữa đó, chúng ta chờ xem.”
Nhật Kinh Lê Sa nhìn theo bóng lưng của anh ta tức giận nói.
Cô nhìn Hứa Trúc Linh hai tay chống nạnh nói: “Nhân phẩm của người này quá kém. Chị chọn Cố Thành Trung không chọn anh ta là chính xác đó!”
“Thôi, mỗi người bớt nói một câu đi. Nếu anh ta nghe được điều này, anh ta sẽ không xong với em đấy. Từ trước đến nay anh ta luôn rất tốt tính, nhưng gặp em không hiểu sao lại thế này. Trước đây chị chưa thấy Diên cãi nhau với người khác.”
Hứa Trúc Linh cười nói.
“Đây gọi là gì? Gọi là biết người, biết mặt mà không biết lòng! Cô dễ bị lừa quá mà, cho nên chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của anh ta. Còn tôi, tôi đã thấy quá nhiều mưu mô trong nhà của tôi, con người giả dối như thế này, tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra được…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì trên đầu cô đã vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn.
“Nói xấu sau lưng tôi, làm ơn nhỏ tiếng một chút, cô coi tôi là người chết à? Nếu cô còn nói nhảm, tôi sẽ vặn gãy hết răng của cô, sau đó thay bằng gốm sứ.”
“Không! Răng thật vẫn là tốt nhất!”
Cô sợ đến mức vội bịt miệng và ngước nhìn Diên ở giữa cầu thang.
Anh nghe thấy cô nói nhảm nhí trước khi quay trở lại phòng, nhưng anh quay lại lần nữa vì tức giận.
Trông cô ta hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé che gần hết khuôn mặt.
cô ta lo lắng, với đôi mắt to thông minh đảo liên hồi.
Sau đó Diên mới mãn nguyện rời đi.
cô ta không dám nói gì nên chỉ có thể mắng Diên cay độc ở trong lòng.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã ngồi vào bàn mạt chược.
Đầu tiên là mô phỏng một vài lá bài để Lê Sa làm quen với cách chơi Mạt chược.
Đợi khi cô ta bắt đầu biết chơi thì mới đánh bài ăn tiền.
Dù gì cô ta cũng là người mới, lúc đầu mất nhiều hơn được, nhưng dần dần quen tay hơn rồi thì tiền cũng có đi có về.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu là một cao thủ mạt chược, trong những tháng mang thai, không làm việc gì khác, cô ấy đã luyện được tài đánh bài.
Đến bây giờ, kĩ năng của cô ấy đã đạt đến mức quá hoàn mỹ, có thể nói là đã quét sạch mọi phương hướng!
Toàn bộ cuộc chơi, một mình cô ấy thắng.
Hứa Trúc Linh và Lê Sa thua nhiều nhất.
Lê Sa đã vay hàng chục triệu tiền mặt, sau đó còn cả tiền chuyển khoản.
Bây giờ, cô ấy đã mất hết tất cả.
Bạch Minh Châu kiếm được kha khá, tâm trạng vô cùng tốt.
Hai người kia dù sao cũng không vấn đề gì, đều là người giàu có.
Chỉ có Nhật Kinh Lê Sa là lén lút sợ hãi, cô ta đã nghĩ đến việc sẽ kêu bao nhiêu tiếng con lợn.
...
Ngày hôm sau, Diên dậy sớm vào buổi sáng để tập thể dục, không ngờ rằng vừa mở cửa đã thấy Nhật Kinh Lê Sa.
Anh không khỏi cau mày dữ dội, trước khi hỏi, anh không ngờ rằng cô đã khịt mũi rồi.
Tiếng lợn kêu?
“Cô đang làm gì đấy?”
“Tổng cộng tôi nợ anh một trăm năm chín triệu, tôi phải kêu năm mươi ba nghìn tiếng lợn kêu. Tôi sẽ trả lại tiền sớm cho anh, kẻo sau này anh lại nói nhảm với tôi. Hừ hừ--”
“Bạn thật không có chút ý chí nào.”
Diên nói một cách chế giễu.
“Loại chi phí trả nợ này là thấp nhất, cộng thêm nợ nần chồng chất mệt mỏi, tôi không đủ tiền để kiêu ngạo. Tôi sẽ trả bằng cách này, tôi không cẩn thận như anh. Khịt... Tôi kêu ba tiếng rồi đó, anh nhớ đếm cho tôi. “
“Cô thật phiền phức, tránh xa tôi ra, tôi chuẩn bị đi chạy bộ.”
“Anh thích thể dục à, tôi cũng thích, cùng nhau chạy đi! Anh chạy, tôi ở bên cạnh kêu. Trả sớm cho anh ta cũng sớm cảm thấy thanh thản!”
Cô ta giống như một chú chó làm bằng thạch cao, vô cùng dính người.
Khi chạy, anh ấy tiếp tục thở đều và không nói một lời nào.
Ngược lại, Nhật Kinh Lê Sa ở bên cạnh vừa trò chuyện vừa kêu tiếng lợn.
“Này, anh có thể chạy nhanh hơn không, cao như vậy sao tốc độ lại chậm thế hả? À tôi nhớ tới, Trúc Linh nói, chân của anh đã từng thương, muốn từ từ hồi phục. Như vậy thì đúng là không thể chạy nhanh được.”
“Chạy khi bụng đói là tốt nhất. Mặc dù bây giờ trông anh không cường tráng lắm, nhưng nếu kiên trì anh nhất định sẽ trở thành một người đàn ông cơ bắp.”
“Khụt khịt khụt khịt...”
“Anh không nói chuyện sao? Thật là nhàm chán.”
“Câm miệng!”
Cuối cùng, Diên gầm gừ không chịu nổi nữa.
Sau khi sững người một hồi, cô ta nhẫn tâm nói: “Muốn đánh tôi sao? Tôi chính là thích nhìn bộ dạng muốn giết tôi mà không làm gì được tôi của anh đó!”
Nói xong, cô ta tăng tốc và phóng đi một cách vội vàng trên chiếc ván trượt nhỏ của mình.
Ván trượt nhỏ của chị giúp việc này rất dễ sử dụng, Sạc đầy pin có thể chạy rất nhanh.
Diên nhìn bóng lưng cô ta từ phía sau, hận một nỗi không thể túm lại vặn cổ cô ta!