Nụ hôn này, cô cảm nhận được quá nhiều quá nhiều.
Cố Thành Trung là thân bất do kỷ.
Anh không thể làm điều gì khác, trách nhiệm càng lớn thì áp lực sẽ càng lớn, cô có thể chia sẻ một chút cho anh thì sẽ chia sẻ. Lúc này cô có thể biết được mọi chuyện, sẽ không cảm thấy bị lừa dối, phản bội nữa, trong lòng cũng sẽ không sinh ra sự oán trách.
Cô sợ nhất là khi anh không nói gì, một lòng dành hết 24 phần tâm tư cho mình, nhưng cô lại không hay biết gì.
Hoặc là, cô là người biết cuối cùng.
Suy nghĩ của phụ nữ thực ra rất đơn giản, nếu anh yêu em thì phải nói ra, cho dù anh muốn tốt với em một cách thầm lặng thì cũng phải nói ra.
Cô không có phức tạp, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với họ.
Nhưng cô cũng là một cô gái mong manh, không chịu được việc cứ bị giấu diếm hết lần này đến lần khác.
Cho nên, lúc này đây cô tự mình làm rõ mọi chuyện, cũng để cổ vũ chính mình, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không trách Cố Thành Trung.
Thật lâu sau, nụ hôn này mới kết thúc.
Cô ôm chặt lấy anh, nói ở bên tai anh: “Em không muốn vì em mà anh bị ràng buộc tay chân. Anh có chủ kiến và hoài bão của riêng mình, nếu anh gánh thêm em quá vất vả, thì em không cần anh phải vứt bỏ em, em sẽ tự mình rời đi.”
“Cho nên, đừng đợi em rời đi thì anh mới hối hận. Anh có thể rời khỏi em trước, em cho phép anh quay lại tìm em. Em cũng sẽ cố hết sức chạy về phía anh, được không?”
“Trúc Linh, anh không làm được, anh không thể vứt bỏ em, em không phải là gánh nặng, không nặng một chút nào. Em là động lực để anh gắng gượng, anh sợ…anh sợ khi bỏ em xuống thì sẽ không tìm thấy em được nữa.”
Anh thấp thỏm lo âu ôm chặt lấy cô, dùng sức đến mức ép bụng cô có chút không thoải mái.
“Anh ghét bản thân mình, vậy mà lại nghĩ đến con đường thứ hai. Cho dù anh không nghĩ đến, thì anh cũng không nên tính kế, không nên nghĩ đến những con đường tắt.”
“Trúc Linh, đừng rời khỏi anh, anh sẽ không buông tay em!”
Một người đàn ông kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt như một đứa trẻ con.
Lúc này đây, anh không có những suy nghĩ lung tung, anh chỉ biết là anh muốn người con gái này, một người còn sống, đồng hành cùng anh cho đến khi đầu tóc bạc phơ.
Hứa Trúc Linh cảm thấy hụt hẫng khi nghe thấy những điều này.
“Thực xin lỗi, là em quá yếu ớt.”
“Em không có yếu, là do anh không đủ mạnh mẽ. Chỉ có những người đàn ông vô dụng mới tìm ra cách giải quyết ở trên người người phụ nữ.”
Cố Thành Trung nói ra những lời này càng khiến cô thêm đau lòng.
Cô đưa bàn tay nhỏ vuốt ve đầu anh, cuối cùng không khóc được nữa, không nhịn được mà nở nụ cười: “Không sao đâu, lần này em thực sự không trách anh, cho dù kết quả có ra sao em cũng chấp nhận.”
“Anh không chịu nổi!”
Giọng Cố Thành Trung khàn khàn gào lên, giống như là một con sư tử bị thương, cúi đầu liếm láp miệng vết thương.
Hứa Trúc Linh biết rằng kết quả tồi tệ nhất chính là cái chết của chính mình, một xác hai mạng.
Nhưng cô chấp nhận.
Cô nghĩ đến Hứa Khả Hân và Cố Kiến Văn.
Cô nói: “Cố Thành Trung, anh có tin có kiếp trước và kiếp này không? Chúng ta còn có kiếp sau! Chúng ta chắc là sẽ dây dưa với nhau từ đời này sang kiếp khác, nếu kiếp này gặp nhau ngắn ngủi thì kiếp sau nhất định sẽ được đền bù.”
“Tào lao, em học đâu ra mấy cái này vậy, anh không cần chờ đến kiếp sau, anh chỉ cần đời này thôi.”
“Cố Thành Trung, nếu anh không tin vào thần linh thì sẽ gặp báo ứng.”
“Nếu có thì cũng là báo ứng của anh, không liên quan đến em, em đừng có nói hươu nói vượn.”
“Được rồi, Cố Thành Trung, hôm nay em tìm anh chính là vì việc này, hoặc là anh vứt bỏ em rồi sau này quay lại tìm em, hoặc là…em sẽ tự mình rời đi, anh chọn một trong hai đi. Lần này, anh lựa chọn giúp em, mọi chuyện em đều giao cho anh.”
“Em lặp lại lần nữa, cho dù kết quả có ra sao, em cũng sẽ không hận anh, ngược lại còn yêu anh hơn.”
“Anh không cần em yêu anh hơn, chỉ cần như thế này thì anh đã thỏa mãn rồi, Trúc Linh…”
Anh dùng sức nắm lấy tay cô, nhưng những lời cô muốn nói đều đã nói xong.
Cho dù anh có cố chấp thì cũng vô dụng, bởi vì để đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tàn nhẫn hơn so với người khác.
Cô mở cửa xe ra, gió lạnh lập tức ùa vào.
“Đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nói xong, cô chuẩn bị xuống xe, nhưng Cố Thành Trung đã siết chặt cổ tay cô, không chịu buông ra.
“Cố Thành Trung, buông ra!”
Anh không nói lời nào, chỉ là nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô.
Một lúc sau, anh mới nói.
“Anh nhất định sẽ không phụ em.”
Anh gằn từng chữ một, mỗi từ đều rõ ràng và mạnh mẽ.
Cô nghe vậy, khóe miệng cong lên: “Ừ, em biết.”
Cuộc đời của Cố Thành Trung này sẽ không bao giờ phụ Hứa Trúc Linh.
Cô tin!
Cuối cùng, anh buông lỏng tay ra, nhìn theo thân hình gầy yếu đang nâng bụng rời đi.
Trong mắt anh tràn ngập sương mù, cuối cùng nhắm mắt lại, sau khi mở ra thì bên trong ánh mặt tràn ngập hận ý.
Anh nhất định phải khiến cho những người đó phải trả một cái giá thật đắt. Từ sau khi ở bên cạnh Hứa Trúc Linh, anh không có tham vọng, cũng không có ý chí mạnh mẽ, thậm chí có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng có người lại không cho phép, vẫn luôn gây ra sóng gió.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Hứa Trúc Linh lại khao khát một cuộc sống bình dị và an nhàn, hóa ra…yêu một người thì chỉ muốn được sống thoải mái bên cạnh người đó.
Anh không đòi hỏi cái gì ngoài một Hứa Trúc Linh, vậy mà tại sao lại có nhiều điều tréo ngoe đến thế?
Một khi đã như vậy, thì phải để cho những người đó trả một cái giá đau đớn!
Cho dù có chết thì anh cũng sẽ không từ bỏ Hứa Trúc Linh!
Đôi tay anh cầm chặt lấy vô lăng, ra sức siết mạnh.
Anh dừng lại ở dưới lầu nhà họ Quý, mãi không rời đi, nhưng căn phòng bật đèn sáng của Hứa Trúc Linh trong chớp mắt đã biến thành bóng tối.
Càng về đêm, sương càng dày, gió lạnh lùa vào trong xe khiến anh giống như bị dao cắt.
……
Hứa Trúc Linh đứng ở trước cửa sổ rất lâu, nhưng Cố Thành Trung vẫn không rời đi, trong lòng cô có chút khó chịu.
Đúng lúc này, Diên đột nhiên lại gõ cửa.
Cô vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa, Diên lộ ra vẻ lo lắng, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, đau lòng nói: “Tôi nhìn thấy xe của Cố Thành Trung đậu ở dưới lầu.”
Anh ta cũng nhìn thấy cô đi xuống, bọn họ ở dưới lầu bao lâu thì anh ta đứng trước cửa sổ bấy lâu.
Lông mi cô ướt đẫm, trên mặt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô.
Anh ta rất muốn đưa tay lên lau sạch sẽ cho cô, nhưng lại dùng sức bóp mạnh ngón tay, đau khổ vì không thể làm gì, cuối cùng…đem tất cả sự rung động, không cam lòng đè xuống một cách mạnh mẽ.
Cô không cần người khác giúp mình lau nước mắt, anh ta cũng không thể một lần nữa vượt quá giới hạn.
“Em có ổn không?”
Anh ta lo lắng hỏi.
“Không, không sao đâu.” Cô sờ sờ mặt, nói: “Tôi chuẩn bị đi ngủ.”
“Anh ta ở dưới lầu, cô sao có thể ngủ được?”
“Vậy thì…anh cùng tôi trò chuyện một chút, Cố Thành Trung có tìm anh hay không?”
Hứa Trúc Linh rốt cuộc không nhịn được, thẳng thắn hỏi.
Khi Diên nghe được lời này, trong chớp mắt cả người đều sửng sốt, sau đó hung hăng cau mày.
“Anh, anh đừng nghĩ nhiều, lần này tôi hỏi là bởi vì Quý Lưu Xuyên…”
“Rốt cuộc là anh Lưu Xuyên mời anh đến hay là Cố Thành Trung mời?” Cô cắn răng, không cam lòng hỏi.
Diên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, biết là không thể giấu được nữa.
“Cố Thành Trung không phải là mời tôi đến.”
“Nói đúng hơn là cầu xin tôi đến.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “Cầu” này, còn nghe được cả tiếng trái tim của Hứa Trúc Linh đập thình thịch.
“Hơn nữa, Đây không phải lần đầu tiên, lần trước chuyện của Tạ Quế Anh cũng là cầu tôi giúp đỡ.”
Anh ta còn nói thêm.