Cho dù Lê Sa đang ngồi trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử không hề tỏ ra mềm lòng, vẫn tiếp tục nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Khi nào vết thương của em lành hẳn thì quay về cho chị, an phận làm vợ người ta đi. Đừng cố gắng chạy trốn, dù có chết em cũng phải chết ở hoàng cung.”
“Chị… Chị đừng… hãy cứu em…”
Lê Sa gào khóc, nhưng cô ta vẫn không nhìn lấy một cái, lạnh lùng rời đi.
Ngày hôm sau, Diên bị đánh thức bởi Cố Thành Trung.
“Có tin từ bên Hà Nội của nước Nga truyền đến, Lê Sa sẽ kết hôn với em trai của nhà vua vào cuối tháng này. Tin tức này đã gây chấn động cả nước Nga, toàn thể dân chúng đều chúc phúc, hoàng gia đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ này rồi. “
“Cái gì?”
Trái tim Diên run lên khi nghe thấy điều này.
Nếu Lê Sa kết hôn rồi, vậy làm sao anh ta có thể giúp cô ấy được tự do?
“Chuyện này là thật?”
“Thật 100%, anh có thể đi xem tin tức mới nhất toàn cầu, người em trai mà nhà vua Hà Nội yêu thương nhất này, tuy rằng hoàng thất chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng vẫn đang đại diện cho bộ mặt của nước Nga. Hơn nữa, vị hoàng tử này đã có đóng góp rất lớn trong công cuộc cải cách chính trị, mang lại lợi ích cho dân chúng. Hôn sự này được nhiều người đón nhận, e rằng sẽ rất khó để ngăn chặn nó. “
“Vậy thì sao? Nếu Lê Sa không muốn kết hôn, hoàng tộc muốn làm gì thì làm sao? Chỉ cần bọn họ đưa ra đủ lợi ích có thể khiến nhà vua động lòng, thì hôn nhân chính trị tính là gì?”
Ánh mắt Diên rất dọa người, nói từng chữ một, sau đó liền muốn ra ngoài.
Cố Thành Trung có chút lo lắng, siết chặt cổ tay của hắn: “Người anh em, đừng kích động.”
Người anh em...
Diên nghe thấy mấy từ này, bước chân liền khựng lại.
“Tôi và anh, không phải là anh em gì cả.”
Anh ta lạnh lùng nói.
“Anh có thể không xem tôi là anh em, nhưng tôi thì không thể. Nhưng dù nơi nào cần tôi, tôi tuyệt đối không chối từ.”
“Anh hãy lo cho bản thân mình trước đi, tôi sẽ về London một chuyến, những ngày tới anh nhớ để ý đến nhà họ Quý nhé. “
“Được.”
Diên vội vàng rời đi, anh ta muốn quay về Kettering một chuyến.
…
Diên rời đi ba ngày, lúc quay về phần lớn thân thể anh ta đều bị thương. Quần áo che kín người nên nhìn từ bên ngoài vốn không có gì bất thường.
Khi anh ta trở về nhà họ Quý, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đều có chút kỳ quái.
Diên không cần hỏi cũng biết, là liên quan đến chuyện Lê Sa.
Lê Sa vẫn chưa quay trở lại, nhưng vị thân vương Chiêu Nhân đó đã đến.
Việc này náo loạn đến mức sôi Lê Sa, sợ rằng Diên sẽ không vui, ngay cả Hứa Trúc Linh cũng im lặng không nói gì.
Hứa cô ra ngoài hít thở không khí trong lành, thực ra cũng là để chính mình được hít thở.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta vốn không có tâm trạng mua sắm, liền tìm một nhà hàng, tùy tiện gọi vài món ăn, ngồi nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng hai bọn họ.
“Vậy ở đây đi, em mệt quá, không muốn đi nữa.”
“Được, chắc em cũng đói rồi, phục vụ, có chút run rẩy, nhưng ngay lúc đó anh ta không đủ dũng khí để quay đầu lại.
Nhưng Hứa Trúc Linh đang ngồi đối diện hắn, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên cạnh Lê Sa còn có một người đàn ông mặc vest, hơi gầy một chút, dáng người cao, đeo kính gọng đen, nhìn có chút cứng ngắc.
Nhưng anh ta rất cẩn thận, kéo ghế cho Lê Sa, còn mỉm cười ấm áp với cô ấy.
Lời nói nhã quý tộc, hơn nữa còn đối với người khác rất hòa nhã, nói chuyện với phục vụ cũng từ tốn và dễ nghe.
“Lê Sa, em muốn ăn gì không?”
“Anh chọn đi.”
“Cũng được, em thích gì anh đều biết mà.”
Anh ta cười rồi nói.
“Anh chọn trước đi, em đi vệ sinh.”
Lê Sa đứng dậy, vừa quay lại cô ấy liền nhìn thấy bàn của Hứa Trúc Linh và Diên.
Cô ấy và Hứa Trúc Linh bốn mắt giao nhau, ngay Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! Diên một cái, nói: “Lê Sa...”
Diên lúc này mới có phản ứng, xoay người nhìn về phía Lê Sa.
Cô ấy…thay đổi rồi.
Cô mặc một chiếc váy liền trắng tinh, dưới chân đi giày cao gót mảnh khảnh, trên tay cầm một chiếc túi vuông nhỏ.
Người đứng ở đó liền cho người ta cảm giác yên bình tĩnh lặng, khí chất thoát tục, đúng là một tiểu thư khuê cát chuẩn mực.
Nhưng rõ ràng anh ta đã từng thấy, nha đầu này rất tung tăng hoạt bát, không có giây phút nào là an tĩnh.
Còn thích đi theo phía sau anh ta nịnh nọt, muốn ăn cái này, muốn mua cái kia, mang tiếng là sử dụng quyền lợi làm bạn gái của hắn.
Trong khoảnh khắc Lê Sa nhìn thấy Diên, liền cúi mặt xuống, cô ấy lại tránh ánh mắt của hắn.
Cô ấy vờ như không biết nhau, trực tiếp đi qua.
“Lê Sa?”
Hứa Trúc Linh có hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng cô ấy thậm chí còn thèm không chào hỏi.
Thấy cả hai sắp lướt ngang qua đời nhau, không ngờ Diên đột nhiên bóp lấy cổ tay Lê Sa.
“Đi đâu? Bạn gái của tôi.”
Giọng của Diên khàn khàn, nhưng trầm ổn và mạnh mẽ.
Lê Sa nghe thấy lời này, thân thể liền cứng đờ.
Lúc này, lẽ ra cô ấy nên rút tay mình về, dù sao vị hôn phu của cô ấy vẫn còn ở đây.
Nhưng… cơ thể cô ấy không còn sức lực, thậm chí còn không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn hắn.
Người đàn ông cách đó không xa cũng nhìn thấy một màn này, khi nhìn thấy tay Diên nắm cổ tay Lê Sa không hề kiêng nể gì, anh ta liền hung hăng trừng mắt.
Một mảng sáng lạnh lùng lóe lên trong tấm kính mắt.
Anh ra đứng dậy, sải bước về phía trước, trực tiếp dùng lực nắm lấy tay Lê Sa, kéo cô ấy vào lòng mình.
Bàn tay to lớn ngang nhiên ôm lấy vòng eo thon thả của cô ấy.
Diên nhìn thấy cảnh tượng này, liền không khỏi cảm thấy chướng mắt.
Anh ta muốn rất trực tiếp cầm dao chặt tay tên khốn kia thành từng khúc.
“Lê Sa, đây có phải là người bạn em quen ở Đà Nẵng không? Giới thiệu cho anh làm quen một chút đi?”
Anh ta nói tiếng Việt rất thành thạo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, từ tính vô cùng dễ nghe.
Trên mặt anh ta tràn đầy một nụ cười dịu dàng, khiến người khác không thể cưỡng lại được.
Lê Sa mấp máy môi, cảm giác cổ họng như bị nhét bông, tiếng nghẹn ngào khó giấu được.
Cô ấy mở miệng một cách khó khăn, nói: “Đây… là chị em tốt của em, Hứa Trúc Linh. Đây… là bạn thân của cô ấy, Diên, em đã gặp vài lần, nên cũng có quen biết nhau, nhưng không tính là thân thiết. “
“Không tính là thân thiết?”
Diên nghe thấy điều này, anh ta hung hăng cau mày, nắm đấm lặng lẽ siết chặt.
“Lê Sa, vậy em cũng giới thiệu anh với bạn bè của em đi?”
“Cung Xuyên Minh Âm, vị hôn phu của tôi, cũng là Chiêu Nhân thân vương của nước Nga.”
“Cô Hứa, tôi có nghe Lê Sa nhắc đến cô, cảm ơn cô đã quan tâm cô ấy trong thời gian qua. Nếu không nhờ nhà họ Cố của cô, Lê Sa lúc mới đến đây nhất định sẽ bị bắt nạt. Ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, ngày sau sẽ báo đáp. Diên... hẳn là chủ nhân của Kettering? Nghe danh anh đã lâu. Tôi nghe Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nói rằng anh cũng đến đây, tôi cho rằng chỉ là nói đùa thôi nhưng không ngờ là thật. “
Anh ta chủ động vươn tay ra chào hỏi, Hứa Trúc Linh không thể từ chối, khẽ bắt tay một lát.
Sau đó anh ta lại quay sang Diên, nụ cười treo trên môi
Hai người, một người thì cười hết cỡ, người còn lại thì lạnh lùng như băng.
Hứa Trúc Linh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi khói súng, cả hai bọn họ dường như sắp bùng nổ.
Cô không khỏi có chút lo lắng, thực sự lo rằng Diên sẽ trực tiếp đánh Chiêu Nhân thân vương một trận.
Nhưng cuối cùng, anh ta cũng kiềm lại được, bước đến dùng lực siết chặt tay anh ta.
Hai người đàn ông không dùng lời nói, nhưng dường như cả hai đều hiểu ra cái gì đó...
“Được rồi, đừng cản trở người khác ăn cơm, em muốn ăn tôm chì Alaska, anh gọi món giúp em đi, em đi vệ sinh.”
“Được, vậy anh đợi em.”
Cung Xuyên Minh Âm thả tay ra, ấm áp nhìn sang Lê Sa.
Cô ấy vội vàng né tránh, hoảng loạn xoay người rời đi.
Cô ấy quay đầu nhìn lại, Diên cũng đã đưa Hứa Trúc Linh rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng anh ta bỏ đi, trong lòng cô ấy chợt thấy vô cùng khó chịu.