Trong đêm tối, tất cả đèn đều đã tắt, chỉ có phòng ngủ của Hứa Trúc Linh vẫn sáng như ban ngày.
Nhà sư vân du bốn phương tụng kinh ngoài cửa, đã tụng một ngày một đêm, nhập định trong hai ngày.
Đã ba ngày trôi qua, nhà sư nói một câu “A Di Đà Phật”, sau đó nói vọng vào: “Thí chủ, việc cầu siêu đã hoàn tất, có thể ra được rồi.”
Một giọng nói khàn khàn từ trong phòng truyền ra.
“Tôi nhờ thầy chuyển lời giúp tôi, đã chuyển chưa?”
“Tôi đã nói trong lúc tụng kinh rồi.”
“Được, vậy thì tốt.”
Cửa phòng mở ra, nhà sư nhìn thấy một người đàn ông héo mòn tiều tụy.
Qua ba ngày ba đêm, anh đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt càng âm trầm.
Trên cằm toàn râu đen lởm chởm chưa được cạo, cả người anh giống như một người điên.
Chưa từng có ai nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thành Trung, giống như một cái xác không hồn, mất hết toàn bộ linh hồn.
Nhà sư kinh ngạc nhìn vào trong phòng, phát hiện cơm ngày ba bữa đưa đến ba ngày qua đều không hề động đũa, anh chỉ có uống nước.
Ngay cả người kiên cường đến mức nào, cũng không thể chịu nổi sự hao tổn này.
“Thí chủ…”
Lời của ông còn kịp nói xong, thân thể của Cố Thành Trung đã ngã xuống, ông vững vàng đỡ lấy anh.
Trước khi chìm vào mê man, anh vẫn nói: “Trúc Linh… em có nghe thấy không? Em nhất định phải đi chậm một chút, anh mới… mới có thể đuổi kịp em.”
Cố Thành Trung trước giờ không hề đổ bệnh, nay đã chìm hôn mê.
Anh đã hôn mê suốt một tuần, trong tuần này, nhà họ Quý đã tổ chức tang lễ cho Hứa Trúc Linh với sự thúc giục của Cố Chí Thanh, nhưng từ chối cho bất cứ ai có liên quan đến nhà họ Cố đến cúng viếng.
Chỉ cần có mối quan hệ tốt với nhà họ Cố, những bài đăng về đám tang đều không được đăng tải.
Nhà họ Quý bao phủ trong bầu không khí trầm mặc trong một thời gian, xa xa có thể nhìn thấy những màn che màu trắng, đang truy điệu linh hồn người đã khuất.
Với sự suy sụp của Cố Thành Trung, mọi trọng trách đều đặt lên vai Cố Thiện Linh và Phó Thiết Ảnh.
Cả hai bận đến tối tăm mặt mày, công ty Nhật Kinh lợi dụng cơ hội này mạnh tay chèn ép khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Cố Linh gần như sập sàn, rất nhiều người bán ra, cả Đà Nẵng nhanh chóng bị bao phủ trong làn khói mù mịt.
Tập đoàn Cố Linh là trùm ở Đà Nẵng, nếu họ không chống đỡ nổi thì ai mới có thể chống đỡ nổi?
May mà một tuần sau, Cố Thành Trung đã hữu kinh vô hiểm, thoát khỏi cơn nguy kịch thành công.
Cả người mất nước trầm trọng và sụt cân quá nhiều.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Nguyên Doanh đứng bên giường, khàn giọng nói.
“Nguyên Doanh, sao cậu lại ở đây, tôi làm sao vậy?”
Cố Thành Trung ôm đầu đau đớn, khó chịu ấn ấn huyệt thái dương.
“Cậu…”
Nguyên Doanh nghe thấy lời này, liền ngây người.
Tại sao lại nằm ở đây, lẽ nào chính cậu cũng không rõ sao?
“Cậu quên rồi sao, sau khi Trúc Linh xảy ra chuyện, cậu liền…”
Lời của anh ấy còn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung ngắt lời.
“Trúc Linh là ai?”
“Cái gì?’
Nguyên Doanh nghẹn họng nhìn anh trân trối, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hôm sau, cả Đà Nẵng lan truyền tin tức rằng sau cái chết của vợ mình, tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh- Cố Thành Trung quá đau lòng nên đã dẫn đến mất trí nhớ.
Lại có thông tin nói rằng bệnh tình của anh đã dần hồi phục, nhưng anh đã mắc phải chứng liệt cơ mặt, không còn thấy nét hỉ nộ ái ố trên gương mặt nữa.
Từ lúc tỉnh lại, anh liền bắt đầu tiếp quản công việc của tập đoàn, lần này anh không còn theo chủ nghĩa bảo thủ e dè nữa, mà thay vào đó là quyết làm triệt để đến cùng, duy trì sự độc ác tàn nhẫn thường thấy, giống như tác phong của nhiều năm trước.
Lần này, anh khiến công ty Nhật Kinh nhìn mình với ánh mắt khác, suýt nữa thì “lật thuyền trong rãnh nước”.
Không chỉ là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, mà còn có mọi người trong nhà họ Cố.
Bảy ngày đầu của Hứa Trúc Linh sắp trôi qua, nhưng Cố Thành Trung luôn bận xử lý công việc nên chưa từng ghé qua nhà họ Quý một chuyến, thậm chí nghe đến nhà họ Quý liền nhíu mày không vui.
Anh muốn chau này, nhưng lại cảm thấy những dây thần kinh trên mặt cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa thái dương.
Vào hôm là tuần 7 ngày của Hứa Trúc Linh, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Cố Thành Trung, nhưng anh giống như người không có chuyện gì, trong tây trang và giày da, thu dọn cặp sách rồi lên xe.
“Tổng giám đốc, đến nhà họ Quý phải không?”
Khương Anh Tùng lái xe phía trước, dè dặt hỏi.
Anh ta đã đi theo Cố Thành Trung lâu nhất, hiểu rõ những cảm xúc vui buồn yêu ghét của anh, rõ hơn ai hết anh bước từng đi lên như thế nào.
Anh ta đã nhìn thấy Cố Thành Trung vô tình nhất, khiến người khác nghe đến liền sợ mất mật, ra tay độc ác, thường ép người ta phá sản nhảy lầu tự tử. Vì lợi ích mà không từ thủ đoạn nào, không hề có tính người.
Anh ta cũng từng nhìn thấy Cố Thành Trung ấm áp nhất, lồng ngực tràn đầy nhiệt huyết, sắt cứng cũng hóa ra mềm, tính khí cũng tốt lên. Trong mọi việc đều chú trọng đến giới hạn nguyên tắc, anh không có giới hạn nào, nhưng từ khi có Hứa Trúc Linh, đâu đâu cũng là giới hạn.
Bởi vì, anh không bao giờ động đến những thứ mà Hứa Trúc Linh không thích.
Trong những năm qua, anh thành thực với bản thân hơn, nỗ lực cố gắng trở thành một người thập toàn thập mỹ.
Đảm nhận trọng trách lớn, bảo vệ người vô tội, không để tội phạm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, bản thân anh cũng tuyệt đối đi vào vùng cấm của pháp luật, hay sử dụng luật ngầm.
Cố Thành Trung trong mấy năm nay không chê vào đâu được, hoàn mỹ như một vị thần, ai ai cũng phải ghen tị.
Đàn ông nhìn vào ngưỡng mộ, phụ nữ nhìn vào liền điên cuồng muốn được gả cho anh.
Nhưng bây giờ....
Khương Anh Tùng biết rõ, đây là Cố Thành Trung của bốn năm trước.
Là một Cố Thành Trung chưa gặp gỡ Hứa Trúc Linh.
Trái tim giống như sắt đá cứng rắn, băng còn có thể tan, nhưng sắt đá làm sao có thể tan được?
“Tôi không thích các cậu ở trước mặt tôi mà cứ nhắc đến tên người phụ nữ đó hết lần này đến lần khác. Tôi đã quên cô ta, nhất định phải có lý do của riêng mình. Vì cô ta mà tôi làm bất việc gì cũng vướng chân vướng tay, công ty Nhật Kinh ngang nhiên phô trương quyền lực tại Đà Nẵng của chúng ta, nhưng tôi lại bất động như thế này, thật là hèn nhát, truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.”
“Nếu không vì người phụ nữ này, một tháng cũng đủ để bọn chúng cuốn xéo khỏi đây, chứ nào đâu mà chần chừ kéo dài suốt ba tháng trời, lại còn khiến chính mình rơi vào bế tắc.”
“Anh Trung…”
Khương Anh Tùng khi nghe lời này, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
Nếu là giám đốc trước đây, chắc chắn anh sẽ không nói ra lời như vậy.
Chỉ cần nghe được điều đó từ miệng người khác, anh nhất định sẽ liều mạng với người đó.
Nhưng bây giờ, những lời nói cay nghiệt và thờ ơ như vậy lại nói ra từ chính miệng anh.
“Giúp tôi hẹn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, tôi rất hứng thú với cô ta.”
Anh vừa cúi đầu đọc tài liệu vừa nhàn nhạt nói.
“Sao? Anh Trung, anh vừa mới mất vợ, tin đồn bên ngoài vẫn còn đang sôi sục, bây giờ lại hẹn với cô chủ công ty Nhật Kinh, không được đâu. Mọi người đều biết, cô ta rất có ý với anh. Lúc cô Linh còn sống, cô ta đã trắng trợn... “
Khương Anh Tùng còn chưa kịp nói xong, Cố Thành Trung đã nóng nảy đấm lên cửa xe một cái.
“Câm miệng, tôi đã nói, tôi không muốn nghe đến người phụ nữ kia nữa. Nếu có lần sau, anh có thể thôi việc.”
Cố Thành Trung nhướng máy, ánh mắt không có chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Khương Anh Tùng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại… không thốt ra được lời nào.
Anh Trung thực sự đã thay đổi rồi, không, chính xác mà nói là đã quay trở lại thời điểm ban đầu- không bận lòng vướng víu mà chỉ có tham vọng.
Anh ta không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là vì, nếu anh còn nhớ đến Hứa Trúc Linh, chắc hẳn bây giờ anh đang rất đau khổ.
Điều buồn là...
Một người phụ nữ yêu anh đậm sâu như vậy, làm sao nói quên liền quên được? Hứa Trúc Linh dưới suối vàng mà biết thì sẽ buồn đến mức nào?