Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1538: Chương 1538: Chương 1585




Anh không nói chuyện phiếm với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quá lâu, nếu bạn tỏ ra nhiệt tình quá đà, ngược lại đối phương sẽ không đếm xỉa gì bạn.

Để đối phó với một người phụ nữ như Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cần phải nóng lạnh vừa đủ, khi thì thờ ơ khi thì nhiệt tình, khiến cô ta không thể nắm bắt được cảm xúc của bạn, từ đó sẽ cuống cuồng như lửa đốt.

Anh mượn cớ nói rằng mình còn đang bận, rồi vội vàng cúp máy.

Mà Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ở đầu dây bên kia rất thích thú, nhận được món quà từ anh cô ta vui mừng không thôi, muốn trò chuyện với anh suốt ngày, nhưng anh lại tỏ ra rất bận rộn, như thể có việc quan trọng cần phải làm.

Cô ta cũng không thể cản trở công việc của anh, đành miễn cưỡng nói lời tạm biệt, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cúp điện thoại, cô ta vẫn còn nhìn chằm chằm, hy vọng anh sẽ gọi lại lần nữa.

Nhưng về phía Cố Thành Trung bên kia, anh thậm chí còn không nhìn vào di động lấy một lần, tập trung chuyên chú vào việc những mình đang làm.

Tập đoàn Cố Linh có một số hạng mục bị thâm hụt nghiêm trọng, anh phải nghĩ cách đưa chúng trở lại quỹ đạo bình thường.

Phó Thiết Ảnh Tương chỉ quản lý J&C trên giấy tờ, phải bổ sung rất nhiều, còn có công ty con ở nước Anh xa xôi, vốn không có thành tích gì nổi trội dưới sự quản lý của Cố Thành Trung.

Ôn Phước là tập đoàn ủng hộ toàn quá trình, còn về gia tộc Kettering…

Anh đã điều tra riêng về Jane De Kettering.

Nhân vật giống trong truyền thuyết ở hai mươi ba năm trước, sinh ra với thân phận là nữ nhi, rồi cuối cùng thoắt một cái liền biến thành một người đàn ông.

Anh ta cực kỳ sắc sảo, suy nghĩ chu toàn, giống như có một trái tim thất khiếu linh lung*.

*Thất khiếu linh lung tâm: xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ, về sau có ý chỉ nhưng người rất thông minh và độ lượng.

Cố Trung Thành đã tiếp xúc với anh ta rất nhiều lần, chỉ có một từ phù hợp với Jane De Kettering.

“Đáng sợ.”

Không ai biết Jane De Kettering khôn ngoan đến mức nào, một đứa con trai có thể giam cầm cha mẹ ruột của mình, một mình nắm giữ quyền lực, được sự hậu thuẫn của hoàng thất, có quyền có thế, còn là nhân vật máu mặt ở London.

Một người như vậy mà cũng bị Hứa Trúc Linh câu dẫn.

Anh biết rằng số người cầu hôn Hứa Trúc Linh không hề ít, anh ấm của tập đoàn Phát Đạt cũng là một trong số đó.

Đây đều là những nhân vật có tiếng tăm ở London.

Anh vừa mới nhớ đến Hứa Trúc Linh, trái tim liền run lên.

Anh ấn ấn huyệt thái dương, mắng thành tiếng:

“Đáng chết, sao lại nhớ đến người phụ nữ này nữa rồi?”

Anh dường như bị bệnh thần kinh, cho dù làm gì hay nghĩ gì, đều tự nhiên sẽ liên quan đến Hứa Trúc Linh.

Anh cảm thấy có chút bất lực.

Trong cái chết của vợ anh, Diên cũng có một phần trách nhiệm.

Anh cầu xin Diên bảo vệ Hứa Trúc Linh, nhưng anh ta vì chuyện trai gái của mình không để ý đến Hứa Trúc Linh, vì thế cô mới bị bắt cóc mà chết.

Anh ta vẫn chưa rời Đà Nẵng, vì chuyện của Trúc Linh mà dây dứt không thôi.

Nên anh muốn tìm anh ta nói chuyện.



Mấy ngày nay, Diên cả ngày đều ở trong quán bar với một đầu óc vô tri vô giác.

Dung mạo xuất chúng của hắn, dưới ánh sáng đèn màu rực rỡ thực khó có thể phân biệt là nam hay nữ, đến bắt chuyện với anh ta không chỉ có phụ nữ, mà còn có một vài người đàn ông tướng mạo tôn nghiêm phóng khoáng.

Hiện tại tâm tình của Diên rất tệ, vừa mới đến đã đánh nhau một trận với người khác, nên sau đó không ai dám tới gần anh ta nữa.

Anh ta uống rượu cả ngày đến mức say quắc cần câu, sau khi tỉnh dậy vẫn tiếp tục uống, say rồi thì nằm luôn trên ghế sô pha ở quán bar.

Tiền anh ta đều trả tiền đầy đủ, giống như đắp vào một nơi có thể chứa chấp bản thân mà thôi.

Anh ta không bao giờ ngờ rằng, Cố Thành Trung lại đến đây.

Đã từng, phao tin khiến bản thân phải chạy khỏi Đà Nẵng, người không muốn gặp lại mình, bây giờ lại thản nhiên ngồi đối diện với hắn.

Mấy ngày không gặp, anh ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng tỏ ra sắc sảo hơn, khí chất trên người khác hẳn trước đây, mang theo một nguồn sức lực mạnh mẽ.

Khuôn mặt anh ta đã không thấy được cảm xúc, mắt phượng hơi híp lại, bên trong giống như mặt biển trong đêm tối, ẩn chứa đầy nguy hiểm.

“Sao anh lại ở đây? Là... là muốn đuổi tôi đi sao?”

Giọng của Diên hơi khàn, tràn đầy áy náy đối với anh.

“Không, những trước đây bỏ qua hết đi, bây giờ chúng ta là bạn bè, là đối tác hợp tác thân thiết. Nhìn bộ dạng này của anh, anh rất thích Trúc Linh, cô ấy chết rồi, chắc anh cũng rất đau khổ. Không, anh quả thực rất đau khổ, say xỉn suốt ngày, còn qua đêm không về nữa. “

“Lời này của anh là có ý gì?”

Diên sớm đã nghe nói rằng anh bị mất trí nhớ, còn không nhớ được dáng vẻ của Hứa Trúc Linh, thậm chí còn hẹn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đi ăn cơm, chuyện này đã gây ra một trận xôn xao rối loạn.

Đến quán bar uống rượu có đủ loại hạng người, suốt ngày chõ mũi vào chuyện người khác.

Những năm qua, anh và Hứa Trúc Linh giống như một đôi thần tiên, không biết có bao nhiêu người trở thành fan của cặp đôi này, rồi đột nhiên một người chết đi một người tiếp tục sống, người còn sống ấy đã sớm ăn tối chung với người phụ nữ khác, trong lòng mọi người có chút gì đó tan vỡ…

Diên không cho là thật, chỉ coi đó là một trò đùa, nhưng hôm nay nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện, anh ta lại cảm thấy những lời đồn đại đó là sự thật.

Cố Thành Trung của hiện tại… quả thực là một tên lòng lang dạ sói.

“Hiện tại việc xoay vòng vốn của tập đoàn Cố Linh rất khó khăn, một dự án ở nước Anh vừa may có thể hợp tác với Kettering. Tôi chỉ cần 10% lợi nhuận, 90% còn lại sẽ giao cho anh. Nó không chỉ có thể giải quyết vấn đề xoay vốn của Cố Linh, mà còn giúp anh kiếm được một khoản tiền lớn. Hôm nay, chúng ta không nói đến chuyện cá nhân, chỉ bàn chuyện công việc thôi, anh cũng là người trong giới kinh doanh, chắc anh hiểu rất rõ mối quan hệ giữa lợi và hại trong đó.”

Anh lãnh đạm nói.

Nhưng khi Diên nghe đến đây liền không thể bình tĩnh nổi, một tay chống lên bàn, tay kia nắm chặt cà vạt của anh.

“Không bàn chuyện riêng? Anh bảo tôi báo thù cho Hứa Trúc Linh, chính là đi hợp tác với anh? Anh là cái thá gì? Anh coi cô ấy là gì? Một món hàng, giá trị của cái chết còn có thể tính toán sao?

“Tại sao anh lại tức giận như vậy chứ? Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ không chết.”

“Cố Trung Thành, đúng là tôi đã sơ suất, nhưng anh đừng quên, những người đó là do ai phái đến. Tôi không thể ở bên cạnh cô ấy 24/24, nhất định sẽ có lúc sơ hở. Nhưng anh lại quy hết tội danh lên đầu tôi, vậy còn anh? Hay anh không phải là đàn ông? Tôi phải chịu trách nhiệm, còn anh thì có thể trốn tránh trách nhiệm ư?”

Đôi mắt của Diên ngập tràn sắc đỏ, đôi mắt màu xanh lam của anh ta liền giống như một biển máu.

Anh ta tức giận nhìn Cố Thành Trung, nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh, giương mắt nhìn lại hắn.

“Tôi chưa bao giờ chối bỏ trách nhiệm của mình, lỗi lớn nhất của tôi có lẽ là lấy phải một người vợ bất tài, không biết tự bảo vệ mình”.

“Mày nói cái gì, tên khốn kiếp nhà mày, mày biết tao đã hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể giao cô ấy cho mày!”

Nghe được những lời nói không bằng loài cầm thú, Diên nổi giận đùng đùng.

Anh ta không hề do dự, một nắm đấm thô bạo giáng xuống.

Cố Thành Trung không kịp né tránh, khóe miệng bị đánh trúng một cái, liền rách chảy máu.

Giữa môi và răng đều toàn là bọt máu.

Diên đã đấm một cú nhưng không thể nguôi giận, lời nói của tên khốn nạn này thực sự rất khó nghe.

“Rõ ràng là anh gây ra, khiến cô thành như bây giờ, lại còn ở đây nói lời châm chích, anh mới không phải đàn ông!”

Anh ta trực tiếp nhảy từ khỏi bàn, đạp vào cái tư cách của Cố Thành Trung.

Hai người lao vào đánh nhau, kỹ năng đánh đấm của Cố Thành Trung tốt hơn Diên rất nhiều, trước đó đã vụt mất cơ hội đầu tiên, mới bắt lấy một chút, rồi sau đó, mỗi lần tấn công Diên đều bị anh chặn lại.

Cố Thành Trung một mực phòng thủ, không hề tấn cống, anh đã cố giữ thể diện cho Diên.

Cuối cùng, anh dùng lực đẩy một cái, hai người mới tách khỏi nhau một khoảng.

Diên thở hồng hộc, mà Cố Thành Thành chỉ mới đổ một chút mồ hôi, giống như một người không có chuyện gì.

Anh phủi phủi bụi trên áo quần, nói: “anh không phải đối thủ của tôi, nếu anh không hợp tác chân thành, vậy tôi cũng không ép buộc.”

Nói rồi, anh liền xoay người rời đi, nhưng Diên đã gọi với theo anh.

“Cố Thành Trung, anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận vì những lời mà hôm nay nói!”

Anh ta nói một cách u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.