“Tất nhiên rồi, anh hưởng thụ thành công do Hứa Trúc Linh dạy dỗ ra, nhưng anh lại cho rằng cô ấy chết thì chỉ là chết, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Thành công gì?”
“Cố Thành Trung mà Ayako Nikkeikawa yêu, là người do Hứa Trúc Linh thay đổi từng chút từng chút. Anh cho rằng cái dáng vẻ đó của anh vào bốn năm trước sẽ có người thích à? Tính tình thì lạnh nhạt, sát phạt rõ ràng, không phân biệt đúng sai, chỉ chạy theo lợi ích.”
“Anh hám lợi, là một doanh nhân tiêu chuẩn, trái tim anh tăm tối, lòng dạ thâm sâu, anh đã hãm hại rất nhiều người, không bao giờ muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ ai khác. Anh của bốn năm trước, chính là Ayako Nikkeikawa của bây giờ, cách làm việc hay tác phong, như in một khuôn, anh thích Ayako Nikkeikawa không?”
“Anh không thích, thậm chí anh còn ghét những người phụ nữ như vậy. Tại sao cô ấy yêu anh. Vì anh chính trực ngay thẳng, có trách nhiệm, biết gánh vác, có nhiệt huyết, anh kiên cường dũng cảm, chỉ tiến tới chứ không lùi bước, có thể vì người mình yêu mà chẳng màng sống chết. Con gái ở cả cái Đà Nẵng này đều đang nói rằng, dễ có được bảo vật vô giá, nhưng khó thể có được Cố Thành Trung!”
“Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không? Là người đã chết trong miệng của anh, đã biến một kẻ máu lạnh, trở thành Cố Thành Trung đầy sức sống của hôm nay, anh là người được cứu vớt, anh có tư cách gì bảo người đã cứu vớt anh là thứ bỏ đi chứ? Bộ dạng trước kia của anh, hệt như em của lúc ban đầu, không ai yêu, cả anh... cũng không yêu bản thân mình.”
Phó Lâm hùng hổ, từng chữ từng chữ đều mạnh mẽ, chỉ vào mũi của Cố Thành Trung nói.
Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.
Người mà Ayako Nikkeikawa thích là người đàn ông do Hứa Trúc Linh dạy dỗ ra, không liên quan gì đến bộ dạng của anh vào bốn năm trước.
Nhưng tính cách bây giờ của anh đã dừng lại ở bốn năm trước, tất cả chuyện liên quan đến Hứa Trúc Linh đều quên.
Anh hưởng thụ thành quả do người khác mang lại, nhưng... lại không chấp nhận tất cả những gì người con gái này đã bỏ ra.
Nhưng... tại sao anh lại chỉ quên mỗi mình cô, tại sao chứ!
“Được, em nói rất rõ ràng, anh hỏi em, tại sao anh có thể nhớ tất cả, như lại chỉ quên mỗi mình cô ấy. Cô ấy thay đổi anh thành dáng vẻ như thế này, tại sao lại vứt bỏ anh, một mình bỏ đi?”
“Em cho rằng anh thích bộ dạng bây giờ của anh sao? Trong đầu của anh chẳng có gì, anh không thể nhớ được cô ấy, kể cả là bóng hình cũng không. Mọi người đều đang nói về cô gái đó, nhưng anh chẳng biết tí gì về cô ấy! Làm sao để yêu, làm sao để hận? Anh cố gắng không nghĩ về cô gái đó, chỉ tập trung vào chuyện làm việc, nhưng mọi người cũng không buông tha cho anh.”
"Anh không muốn quên, nhưng anh không thể nghĩ ra, nếu em không nói cho anh, thì làm sao anh có thể nhớ ra Hứa Trúc Linh, nhớ ra người phụ nữ đã chết đó, người đã thay đổi anh thành bộ dạng này rồi lại buông tay mặc kệ.”
Cảm xúc của Cố Thành Trung hơi kích độ, nhưng đang nổi điên hất đổ bàn ăn.
Đầu anh bây giờ đau đớn như đang nổ tung, anh thật sự đã rất rất cố gắng để suy nghĩ.
Anh có cảm giác, từ sau khi mình tỉnh lại, mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.
Mỗi lần nghĩ đến Hứa Trung Linh, dây thần kinh trong cơ thể đều phải đứt đi mấy sợ, thứ đau đớn này là thứ khó thể nói thành lời.
Anh vẫn muốn ra vẻ bình thường, làm những việc nên làm.
Đĩa sứ trên bàn rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ lanh lảnh.
Anh đau khổ quỳ hai gối trên đất, ôm đầu một cách đau đớn.
“Anh cả?”
Phó Lâm thấy vậy, lập tức bước lên.
Cơ thể anh run rẩy, thét lên với giọng đau đớn.
“Hứa Trúc Linh...”
Rốt cuộc cô là ai!”
“Tại sao tôi lại quên cô, tại sao? Quên mất cô, tôi sống không hề yên ổn, chẳng bằng nhớ được cô, đau khổ tột cùng...”
“A..”
Anh khàn giọng hét lên, đồng tử dần dần mất đi tiêu điểm, rơi vào hôn mê.
Phó Lâm vội vàng ôm anh về phòng, mời bác sĩ gia đình đến.
Cuối cùng, vì thiết gì không đầy đủ, nên đã đưa anh đi thẳng tới bệnh viện.
Nguyên Doanh chụp CT đầu cho anh, phát hiện thần kinh của anh căng thẳng cao độ, vỏ ngoài đại não hoạt động quá mức, dễ phát triển thành nhiều chứng bệnh.
“Cậu ấy không thể chịu thêm kích thích, cậu xem sóng điện não của cậu ấy đi, dù đang hôn mê, nhưng chỉ cần nhắc đến Hứa Trúc Linh một lần, thì thần kinh của cậu ấy sẽ căng thẳng một lần.”
Tiếng của anh ta vừa dứt, sóng điện não của Cố Thành Trung lập tức nhảy vọt lên cao.
Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ dễ bị đột tử do thần kinh căng thẳng quá mức, cơ thể đã tới mức cực hạn, không thể chịu thêm gánh nặng nào,
“Thật ra cậu ấy rất đau khổ, chỉ là... mấy ngày hôm nay vẫn luôn ra sức chống đỡ mà thôi, cũng không biết điều gì, khi nào sẽ xảy đến”
“Xem ra... là tôi đã trách lầm anh ấy.”
Sắc mặt của Phó Lâm lộ ra vẻ áy náy, đúng lúc này tiếng di động của Cố Thành Trung vang lên.
Anh ta do dự một lúc, bấm luôn ngày sinh nhật của Hứa Trúc Linh, mở được khóa điện thoại.
“Hửm? Anh ấy không đổi mật khẩu? Vẫn nhớ con số này ư?” Anh ta sửng sốt.
Cuộc gọi này là của Ayako Nikkeikawa gọi tới, lúc này anh ta mới nhớ ra Cố Thành Trung đã giăng xong “bẫy rập”.
Anh ta vội vàng bắt máy, Ayako Nikkeikawa đã ra khỏi nhà, bảo rằng nửa giờ sau sẽ tới.
Anh ta im lặng suy nghĩ một hồi rồi võ vai Nguyên Doanh: “Anh trai tôi giao cho cậu, tôi phải đi gặp đồ đê tiện diêm dúa kia.”
“Sao cơ, cậu muộn đi hiến thân hay Có Thành Trung á?”
“Không đến mức đóm tôi chỉ yêu vợ của tôi, trừ vợ của tôi, tôi chẳng thèm ai cả.”
“Vậy cậu?”
Nguyên Doanh hơi khó hiểu.
Phó Lâm cười cười, dáng vẻ như đã có tính toán trước, Nguyên Doanh cũng không hỏi thêm nhiều, biết anh ta chắc chắn sẽ tự có cách.
Phó Lâm rất hiểu Cố Thành Trung, bây giờ anh đã quên mất Hứa Trúc Minh, miệng mồm cay nghiệt, đối xử với người khác cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, suốt ngày xụ mặt, làm người trông thấy là sợ hãi, đâu ra vẻ dịu dàng như hồi trước nữa.
Cố Thành Trung hồi trước khó giả dạng, nhưng bây giờ anh ta có thể làm cho Cố Đình Sâm và Úy Lam đều không thể phân biệt ai mới là người thật.
Anh thay quần áo của Cố Thành Trung, cầm lấy điện thoại và ví, gọi Khương Anh Tùng đến đón mình quay lại.
Anh ta cũng gọi về biệt thự, bảo họ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon nhất, dặn dò nhà bếp chuẩn bị thỏa đáng.
Trên xe, Khương Anh Tùng báo cáo công việc gần đây của công ty, và dự định hôm nay của Cố Thành Trung.
Anh tính toán khiến cho Ayako Nikkeikawa hoàn toàn buông bỏ phòng bị, làm cô ta hoàn toàn tin tưởng anh.
Kế hoạch đằng sau của Cố Thành Trung đó là nắm bắt tài liệu nội bộ quan trọng của Công ty Nhật Kinh, Phó Viên đã bắt đầu thử vượt tường lửa, chỉ cần lấy được tài liệu, sẽ lập tức xâm nhập phá hoại, khiến cho nội bộ Công ty Nhật Kinh rối loại, thế cho nên trong khoảng thời gian này không thể ra tay với Phòng Thương mại Đà Nẵng.
Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua ho Ayako Nikkeikawa, chia rẽ cô ta và Công ty Nhật Kinh, từ đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tuy là Cố Thành Trung đã quên Hứa Trúc Linh, nhưng lại chưa bao giờ quên là ai đã hại cô.
Tuy ngoài mặt anh nói là vì nhà họ Cố, thật ra... anh chỉ muốn tìm công bằng cho Hứa Trúc Linh, anh chỉ đang tự thuyết phục mình mà thôi.
Phó Lâm biết được tất cả những việc này từ Khương Anh Tùng, không kiềm được mà thổn thức.
Anh thật sự cho rằng Cố Thành Trung đã quên mọi thứ, thành một kẻ quên ơn máu lạnh bội bạc.
Nhưng bây giờ anh mới biết, có người mặc dù trong đầu đã không còn nhớ, nhưng trái tim sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Chỉ cần trái tim còn đập, sẽ không thể nào bỏ qua.
Đúng là anh đã quên mất Hứa Trúc Linh, nhưng trái tim anh sẽ không yêu thêm bất kì người nào.
Phó Lâm vừa nghe lười nói của Khương Anh Tùng, vừa xem điện thoại của Cố Thành Trung, phát hiện mỗi loại mật khẩu đều là sinh nhật của Hứa Trúc Linh.
Anh ta còn phát hiện một thứ thú vị, đó là ghi chú của Cố Thành Trung.