Khi nghĩ đến điều này, trái tim anh quặn thắt đau dữ dội.
Cuối cùng anh buông tay buông chân, xử lý thỏa đáng công việc của Ayako, nhưng anh lại không chịu được một cái giá lớn.
Lý do tại sao anh ta miễn cưỡng làm điều này, cũng bởi vì những lời của Ayako Nikkeikawa.
Anh không thể để thua.
Anh sẽ phải hối hận.
Dạ Lang lúc trước từng tùy hứng một lần, đã tin tưởng huynh đệ của mình, nhưng cuối cùng thì nhận được cái gì vợ con lý tán, tan nhà nát cửa.
Anh dùng những kinh nghiệm của bản thân để cảnh cáo chính mình, anh không thể để thua.
Lòng anh có những nỗi sợ hãi, ngay cả khi nghĩ ra kế hoạch này, anh cũng tuyệt đối không bao giờ thực hiện.
Nhưng không ngờ ông trời lại đùa giỡn với anh, khiến cho tình trạng vợ chồng anh đi đến tới mức này.
Anh muốn đi theo cô ấy ngày bây giờ, nhưng anh không thể.
Ayako Nikkeikawa phải chết!
Công ty của cô ta cũng phải trả một cái giá đau đớn.
Anh muốn bọn chúng phải hiểu, mình đã làm một việc ngu xuẩn như thế nào.
Nghĩ đến điều này, lòng căm thù trong lòng dâng lên, đôi mắt anh trở nên đỏ hoe.
Nhưng…trả thù thì có lợi ích gì?
Một mạng trả một mạng, nhưng Trúc Linh cũng không thể sống lại được.
Anh cuộn mình thành một quả bóng, giả vờ như đang ôm Trúc Linh ở bên cạnh, giả vờ như cô vẫn còn ở đó.
Nhưng anh cũng chỉ ôm lấy không không khí, đau đớn chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, anh như không có việc gì đi ra ngoài hệt như một người bình thường.
Ayako cũng tìm thấy đủ bằng chứng, để xác nhận rằng những người khác trong Thương Hội muốn hành động trước.
Anh cố tình giả vờ rất tức giận, đáp ứng với điều kiện của Ayako, cả hai hợp lực lại, phá đổ Phòng Thương hội Đà Nẵng.
Tin Tức tiếp theo…
【Với tư cách là chủ tịch Phòng Thương hội Đà Nẵng, Cố Thành Trung đã đầu quân cho Phòng Thương hội Nhật Bản, bất chấp sự sống chết của Thương Hội. 】
【Kẻ phản đồ Phòng Thương hội Đà Nẵng, ngàn người chỉ trích.】
Cả hai cùng nhau tham dự buổi họp báo, bị phóng viên đặt câu hỏi.
"Cố tiên sinh, anh bất chấp mọi thúc điên cuồng theo đuổi Ayako tiểu thư, anh đối với người vợ đã khuất còn xứng không?"
"Vợ anh mới qua đời được một tháng, anh nóng lòng liềm muốn theo đuổi người khác, anh nghĩ có quá đáng không?"
"Ayako tiểu thư, một người đàn ông như vậy có đáng để giao phó cả đời không?"
"Rất đáng."
Ayako Nikkeikawa nở một nữ cười làm điên đảo chúng sinh: "Bởi vì, không người nào dám phản bội tôi, bằng không tôi sẽ làm cho anh ta sống không bằng chết."
Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, nhìn về phía Thành Trung cười trìu mến mà nói những lời đe dọa này.
Cố Thành Trung nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt đáp lại.
"Trước mắt tôi không được nhắc đến cô ta, không có cô ta, tôi sẽ sống tốt hơn."
"Nếu có người phản đối, không ngại thử xem."
"Cố tiên sinh, anh sẽ gặp báo ứng!"
Một phóng viên tức giận nói.
"Báo ứng của tôi, có lẽ anh sẽ không nhìn thấy được."
Anh nhàn nhạt nói, lạnh lùng nhìn, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cố Thành Trung thay đổi rồi…
Quay lại quá khứ của bốn năm trước, không có khả năng đáng sợ đến mức như vậy.
Anh ta hiện tại, chính là Địa Ngục Tu La.
Công khai khiêu khích phóng viên, lên tiếng đe dọa, ở cùng một chỗ với Ayako Nikkeikawa.
Tất cả điều này đều diễn ra một cách âm thầm.
Mà vào lúc này, Manto Kettering…
"Em đang nhìn gì đó?"
Jane vừa đi ra đã thấy cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, nơi này tình cờ đang phát sóng tin tức toàn cầu, tất cả đều đưa tin về chuyện Cố Thành Trung.
Cậu lao tới tắt TV, lòng bàn tay sắp đổ mồ hôi, căng thẳng vô cùng.
"Anh ta là một tên cặn bã, cái móng lợn lớn trong truyền thuyết, trời ơi, nhìn thấy là càng tức."
Nữ nhân này sờ lên cái bụng bầu bĩnh của mình, lòng đầy cảm phẫn nói.
"Cô... nghe thấy những điều này, không có cảm xúc gì khác sao? Chẳng hạn như buồn bã?"
"Tôi buồn vì chuyện gì? Tôi có quen anh ấy không? Đúng rồi bảo bảo đâu? Đã đi đâu rồi?"
"Cynthia đi tìm Harley rồi."
"Tôi đói bụng, muốn ăn cơm, khẩu vị của tôi siêu tốt, tôi có thể ăn được một con bò."
Người phụ nữ cười nói, nhắc đến chuyện ăn uống là như một đứa trẻ.
Jane thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy như thế, xác nhận rằng không có gì bất ổn.
Cậu đưa người phụ nữ đến nhà hàng, cẩn thận không nhắc đến quá nhiều chuyện.
……
Thời gian trôi qua từng ngày, đã đến ngày đấu tranh giành quyền lực.
Ayako Nikkeikawa đã giành được chiến thắng, còn Phòng Thương hội Đà Nẵng thì vô ích, Cố Thành Trung với tư cách là chủ tịch đang đứng về phía cô ta, giúp cô ta bày mưu tính kế, cô còn còn có cái gì phải lo lắng cơ chứ.
So sánh thế mạnh về kinh tế của hai bên, anh cầm chắc phần thắng.
Ai có thực lực kinh tế mạnh thì có thể lấy được, còn cô thì không việc gì phải lo.
Nhưng hôm trước xuống cơ quan, cô uống rượu say, Cố Thành Trung đã mở tiệc từ trước, nói là tiệc mừng.
Cô ta cũng muốn ăn mừng một phen, càng muốn tiếp tục việc của đêm đó.
Tửu lượng của cô ta cũng không tệ, nhưng không biết tại sao, lại uống quá nhiều.
Đêm hôm đó, công ty Nhật Kinh loạn thành một mớ hỗn độn.
Có Hacker xâm nhập vào hệ thống bảo vệ, đánh cắp các bí mật cấp cao.
Rất nhiều tin tức trọng yếu bị tiết lộ, một số thứ mà công ty Nhật Kinh không thể để lộ ra ánh sáng, cũng bị lật tẩy ra ngoài.
Chỉ trong thời gian một đêm, mà cổ phiếu của công ty rớt giá như điên.
Danh tiếng của nhóm công ty bị tổn hại nặng nề, sẽ không có ai sẽ mua cổ phiếu của công ty nữa.
Người của công ty Nhật Kinh tìm kiếm Ayako khắp nơi, nhưng không tài nào tìm thấy.
Ngày hôm sau, một cuộc họp được tổ chức vào lúc mười một giờ để bầu ra một quốc gia phù hợp để quản lý khu kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.
Cuối cùng khu vực được chọn là Đà Nẵng!
Sự suy tàn của Phòng Thương hội Đà Nẵng chỉ là một biểu hiện, tất cả các thành viên của Phòng Thương hội đều có sự đoàn kết chưa từng có.
Công ty Nhật Kinh ban đầu bị nghiền nát, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, ảnh hưởng đến kinh tế cả nước rối ren.
Phía trên cân nhắc đến danh tiếng của đất nước, cuối cùng lựa chọn Đà Nẵng.
Công ty Nhật Kinh vốn đã lên kế hoạch từ rất lâu, nhưng cuối cùng lại lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, vào thời khắc mấu chốt này, người phụ trách chính Ayako Nikkeikawa vẫn chưa xuất hiện.
Khi Ayako tỉnh lại, đã là hai giờ chiều, đầu đau muốn nứt.
Cô ta không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, rõ ràng cô không uống nhiều.
Tối hôm qua còn nhớ mang máng, có người hỏi cô ta.
"Mật khẩu của mạng lưới cao cấp công ty Nhật Kinh là gì?"
"Có bao nhiêu điểm phòng vệ? Mật khẩu của những bí mật quan trọng là gì?"
"Công ty Nhật Kinh…"
Rất nhiều rất nhiều, vậy mà cô ta lại nhớ rất kỹ.
Là mơ ư?
Không phải, cảm giác giấc mơ này tồn tại quá mạnh mẽ, chắc chắn không phải là mơ, dường như đã xảy ra thật sự.
Cô ta đột nhiên giật mình một cái, đứng dậy tìm điện thoại thì phát hiện máy đã tắt nguồn, mở ra xem thì thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Cô ta mở từng cái một, không dám tin vào nội dung bên trong.
Tài khoản của công ty Nhật Kinh đã bị đánh cắp chỉ sau một đêm, hàng chục tỷ đồng đã bị đánh cắp.
Ngay cả những bê bối của công ty trong việc thu tiền đều đã bị phanh phui trong nhiều năm qua, thậm chí còn khiến hoàng gia Hà Nội xấu hổ.
Ngoài ra còn có hội nghị được tổ chức vào sáng nay, đã vài giờ trôi qua, vì một vụ bê bối như vậy nổ ra bị nước Nga nghe thấy, công ty Nhật Kinh chiếm 60% sản lượng kinh tế của cả nước nên đã bị loại.
Trong một thời gian, danh tiếng của công ty đã trở nên xấu đi.
Chất gây ung thư được tìm thấy trong mỹ phẩm.
Dược liệu giá thấp được bán với giá cao.
Gièm pha cái gì cần có đều có.
Cô ta không dám xem nữa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tốt…thật hèn hạ.
Cô ta bây giờ cảm thấy mình thật ngu ngốc, bị tình yêu làm cho tê liệt, lơ là sơ suất cho bọn chúng cơ hội.
Cô siết chặt điện thoại, thầm nghĩ tìm Thành Trung hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Cô đùng đùng đi xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Thành Trung đang ngồi trên ghế sô pha, xem tin tức buổi trưa hôm nay.
Phía trên phát ra tin tức đúng là chuyện này…