Nhưng bây giờ Cố Thành Trung đã sớm mất ba hồn bảy vía rồi, bây giờ ở đây anh ta chính là cái vỏ rỗng tuếch, không còn linh hồn, chỉ có sự thù hận.
Anh ta là một người chết biết đi, không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, giống như một tu la trong địa ngục.
Không ai có thể ngăn cản anh ta trả thù, nếu không… hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn.
Sau khi cô đồng ý, cô đã cử người đưa anh ta trở lại, và sau đó cô tìm được Ayako Nikkeikawa, cô ta đã tự tìm cho mình bác sĩ giỏi nhất.
Cô ta tìm bác sĩ để xử lý vết thương, vì không có dụng cụ nên ngày hôm sau vết thương bắt đầu sưng mủ, đau nhức không thể chịu nổi.
Nhưng cô ta không dám đến bệnh viện thường xuyên, vì sợ sẽ lại bị máy quay chiếu vào và mọi người lại xem trò hề của cô ta.
Cô ta thà chết chứ không để người khác thấy mình bây giờ xấu hổ như thế nào.
Cô ta đang ở trong một căn phòng rộng vài mét vuông đau đến chết đi sống lại, mà bây giờ Risa Nikkeikawa đã dẫn mọi người vào.
Cô ấy mặc quần áo ngăn nắp xinh đẹp, mà quần áo của cô ta đều là nhặt được, vì không có điều kiện tắm rửa nên dính đầy máu tanh, bốc mùi hôi thối.
Khi hai chị em gặp lại nhau, Ayako Hikyokawa đỏ bừng cả mắt và nheo mắt dữ dội vì ghen tị và hận thù.
Risa Nikkeikawa cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức thay đổi phòng cho cô ta rồi mang theo quần áo và đồ trang sức yêu thích của cô ta đến.
Bác sĩ cũng đã xử lý vết thương cho cô ấy, vốn dĩ vết thương lành không đến nỗi tệ, nhưng bây giờ đã thối rữa, cần phải cắt bỏ phần thịt khiến vết thương to hơn gấp đôi và xuất hiện trên lưng vô cùng xấu xí.
Cô ta nhìn mình trong gương trên lưng có một vết sẹo lớn.
Tức giận đến mức ném vỡ chiếc cốc.
Risa Nikkeikawa nghe thấy bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy cô ta không sao cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Chị à, bác sĩ đang dùng loại thuốc tốt nhất, vết thương sẽ từ từ lành lại."
"Cô im đi, nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tôi như thế này cô vui lắm đúng không?"
Cô ta hung tợn nhìn Risa, nói một cách hằn học.
"Tôi không, chị biết đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh cãi với chị. Tôi không muốn..."
Cô chưa kịp nói hết lời thì bị Ayako Nikkeikawa tát vào mặt một cái trời giáng, cô không kịp đề phòng, cũng không nghĩ đến né tránh, liền ăn trọn cái tát
Hai má nóng lên, cô đau đến mức che mặt, không thể tin được mà nhìn Ayako Nikkeikawa
"Đừng có trước mặt tôi mà làm bộ làm tịch, ở đây chỉ có tôi với cô, cô làm bộ cho ai xem? Cô một mực bị tôi chèn ép, bởi vì chế độ thừ kế của dòng họ, cho nên cô bất mãn. Bây giờ tôi gặp tai nạn, cùng cô cứ theo lý, tự nhiên leo lên vị trí của tôi, trong lòng cô bây giờ chắc hẳn rất đắc ý đi. Tôi nói cho cô biết, tôi sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, nhất thời vị trí của tôi chỉ giao cho cô một đoạn thời gian! "
"Chị ơi, chị cứ nghĩ vậy à?"
"Không phải sao? Cô cũng giống như những người đó, chờ đê chê cười tôi đúng không?"
Trong những ngày qua, Ayako Nikkeikawa đã bị những tin đồn tra tấn có chút suy nhược tinh thần, thậm chí có thể nói là bị bóp méo tâm lý.
Mọi người cười nhạo cô ta, bỏ đá xuống giếng, mong cô ta sớm chết đi.
Cô ta thở mạnh một hơi, nhất định phải trả thù, những kẻ cười nhạo cô ấy hôm nay sẽ phải trả giá bằng máu.
Risa Nikkeikawa bắt gặp ánh mắt của cô ta, bên trong đều là sự căm ghét đối với cô.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô chính là trăm phương ngàn kế bảo vệ cô ta, biết rõ cô ta tội ác tày trời, giết người thì đền mạng là nên phải đấy, nhưng vẫn là không hề lý tính mà thiên vị cô ta
Vì chị gái duy nhất của cô và không ai có thể thay thế được nên dù xấu về mọi mặt thì chị ấy vẫn là chị gái của chính mình.
Mặc dù từ nhỏ chị ấy luôn thích ra lệnh, dạy dỗ cô, nhưng đối với cô vẫn rất tốt.
Hiện tại cô ấy biết mình trong mắt Ayako Nikkeikawa xấu xa như vậy
Cô cảm thấy có chút chạch lòng nói: "Dù chị nghĩ thế nào đi nữa, đây là tài sản riêng của tôi, và họ hàng sẽ không tra ra được nơi này. Tôi sẽ thu xếp đồ ăn và quần áo của chị, sẽ không tệ hơn so với trước kia, nhưng khi ra ngoài phải cẩn thận. "
"Tôi để Cố Thành Trung đi, và anh ấy đã hứa với tôi rằng chỉ cần chị không rời Kinh Châu, sẽ không làm tổn thương chị. Đừng nghĩ đến việc trả thù, là chị làm sai trước, là chị đã giết Noãn Noãn.
"Cô... Cô đang nói cái gì vậy? Cô biết rõ anh ta muốn giết tôi, nhưng cô lại để anh ta đi? Cô phải đưa anh ta đến trước mặt tôi và để tôi tự giải quyết anh ta mới đúng?"
Ayako Nikkeikawa nhìn cô kinh ngạc
"Chị ơi, chị rõ ràng là sai rồi, sao chị không chịu nhận lỗi?"
Risa cũng có chút tức giận, nếu không phải vì cô ta thì sao công ty Nhật Kinh sao có thể thua lỗ như vậy?
"Cô... cô cái đồ ăn cây táo rào cây sung, tôi không sai, tôi không làm gì sai, cô để kẻ thù của công ty Nhật Kinh đi, còn ở đây nói nhảm với tôi sao? Cô, tôi muốn đánh chết cô!"
Ayako Nikkeikawa vô cùng tức giận, cô ta định tát một lần nữa, nhưng khi cô ta giơ tay lên, dã bị cô mạnh mẽ siết chặt cổ tay.
Cô ta không thể đánh xuống, đm uốn dốc hết toàn bộ sức lực nhưng cô ta đang bị thương, đương nhiên cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Risa.
"Cô thả tôi ra, ai cho cô dũng khí dám chống lại tôi!"
"Chị, đủ rồi!"
Cô đã hoàn toàn tức giận và đẩy Ayako Nikkeikawa ngã xuống bên cạnh bồn tắm.
Cô ấy tức giận quay đầu nhìn cô ta cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị trẹo mắt cá chân, cô ta chỉ có thể ngẩng cao đầu nhìn cô tức giận.
Risa đứng trước mặt cô ấy, siết mạnh bàn tay nhỏ bé.
"Chị à, tôi khuyên chị nên dừng lại đúng lúc. Rời khỏi Kinh Châu tôi sẽ không thể bảo vệ chị, chị chết ở bên ngoài, họ hàng cũng không có biện pháp cho chị xuất đầu lộ diện! Chị, chị tự giải quyết cho tốt!”
Cô đã nói những gì cô nên nói, về những gì cô ta muốn làm, cô không còn kiểm soát được nữa.
Khi cô xoay người rời đi, Ayako Nikkeikawa vẫn có chút không cảm lòng, muốn đuổi theo cô ra ngoài, nhưng chân cô ta bị đau, cô ta không thể tự di chuyển được.
"Cô... quay lại cho tôi, cô đang nói chuyện với ai, tôi là ai, tôi là Ayako Nikkeikawa, đại tiểu thư của công ty Nhật Kinh. Ai cho cô can đảm, cô cho rằng bây giờ cô là chủ gia đình thì cô có thể nói chuyện với tôi như vậy sao? Tôi nói với cô, một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại mọi thứ, cô đợi đi.”
"Cô, cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, tôi cũng muốn cho cô đẹp mặt, ngươi trở lại cho ta, trở về..."
Khi Risa nghe điều này, cô thậm chí không có tâm tình để nhìn lại.
Cô đối xử với người chị này bằng tất cả lòng tốt của mình, về phần chị ấy có xấu hổ hay không đó là việc của chị ấy.
Nếu chị thông minh thì đừng rời Kinh Châu.
Nếu chị nhất quyết bỏ đi và tìm con đường riêng cho mình thì tôi đành chịu.
...
Cố Thành Trung trở lại đế đô, biệt thự của Nữ Dạ, hiển nhiên có hơn chục người hầu hạ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy vắng vẻ lạnh lẽo, cũng không có một chút hơi thở ấm áp.
Trước đây, khi Noãn Noãn ở đây, cô ấy trò chuyện với người làm vườn trong vườn, và nói về kinh nghiệm nuôi dạy con cái với người dọn dẹp nhà bếp, và phát phong bao lì xì trong những ngày lễ để cải thiện món ăn.
Tất cả họ đều thích Noãn Noãn, cô ấy đối xử với người khác một cách ân cần và tử tế, và cô ấy không bao giờ đối xử thô bạo với người hầu.
Bây giờ Noãn Noãn đã không còn nữa, họ ai cũng câm như hến, làm việc cẩn thận từng li từng tí.